Khóc cho một vòng quanh quẩn

229 33 6
                                    

Ai ấy mà em thích, là Yunho.

Jeong Yunho.

Vậy là tới 'Đắng' rồi đúng không?"

Cậu bạn cùng bàn của Yeosang nói rằng khi yêu, người ta sẽ nếm trải đủ mọi cảm giác trên đời, linh hoạt và muôn màu như một chiếc lưỡi.

"Thuộc bài đấy." - Wooyoung vẫn không rời mắt khỏi cuốn tạp chí tháng 12.

Trong căn phòng con con rộng chưa tới 4 mét vuông, em cứ ngỡ như bao quanh mình là bạt ngàn phù du. Chúng bu lấy em, phát ra những tiếng đập cánh đinh tai nhức óc, nuốt trọn em rồi tan biến vào hư vô. Một trái tim nhoi nhói đau như kim chích, một tâm hồn trống rỗng, giờ đây em thậm chí còn không có hơi sức đâu mà cử động cơ mặt, nói chi là vỡ òa lên khóc.

À không, thực tế thì em đã khóc đủ nhiều rồi mới phải.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh chóng khiến em chưa thể tường tỏ được điều gì, và vì sao mối tình vài tháng của họ lại kết thúc một cách lãng xẹt như vậy.

"Cậu đã không nói với mình, về mọi thứ."

"Mình rất mệt mỏi."

Em thở dài đáp lại, sau khi nhận được cái ánh nhìn phán xét của Wooyoung.

"Đấu tranh cho vị mặn mà ấy, mình rất mệt mỏi..."

"... và cậu vẫn thất bại, Yeosang." - Wooyoung nói tiếp.

Rồi đột nhiên em nhớ tới San. Cậu ấy có lẽ cũng đã phải trải qua một khoảng thời gian như thế này (hoặc vẫn đang tiếp tục trải qua), mà người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ bọn họ chẳng khác nào những thanh niên ủ dột thất bại, tối ngày chỉ biết bám chạy theo hai chữ tình yêu mù quáng. Không biết bây giờ San có ngủ đủ giấc và ăn ngon miệng hay không, chứ nhìn Wooyoung mà xem, cậu ấy thậm chí còn chẳng có vẻ gì là tiếc nuối. Em e sợ rằng Yunho cũng dửng dưng như vậy, hai cậu bạn kia yêu cả năm hơn còn quay lưng, huống hồ gì anh và em chỉ quen mấy tháng.

Ôi, một cái mô hình tình yêu quanh quẩn, quẩn quanh.

"Nếu như ngay từ điểm xuất phát đã biết rằng có một ngày sẽ chia tay, thì tại sao lại chọn bắt đầu?"

"Bởi vậy, có lẽ chúng ta thích đâm đầu vào những thứ nhất thời, chóng vánh. Cái gì là mãi mãi cũng sẽ trở nên nhàm chán..."

"... hoặc đơn giản chỉ là khi yêu, chẳng ai nghĩ tới việc chia tay cả. Nếu có một ngày mà người ta nghĩ tới, có nghĩa là người ta không còn yêu nữa rồi."

Trước mắt em, một trần nhà trắng trơn, trống rỗng. Phải chi mà mớ bòng bong trong đầu em cũng được xóa sạch như vậy thì tốt biết bao. Yeosang nhận ra rằng mình không hợp với tình yêu.

Em đã nhịn ăn được một ngày hơn rồi, chẳng phải để chứng tỏ thứ gì, nhưng nếu nhìn vào thì ai cũng hiểu tất cả những điều đó là dành cho cái nông nỗi thất tình. Đối diện chiếc gương lớn ngang người, Yeosang chẳng thấy gì ngoài một gương mặt thoi thóp và làn da trắng bợt tới thê thảm. Và chưa từng có một ngày nào trong đời em quên được Yunho.

"Anh à, đừng như vậy nữa."

"Em sẽ giúp anh mà, đừng có tự chết dần chết mòn đi vì một người như thế..."

[ATEEZ || YunSang] Vị yêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ