Chương 2: Nam chủ thật xấu mà.

3.1K 154 13
                                    

"Cầu Cầu, Cầu Cầu đáng thương của ta, như thế nào đáng thương vậy a, ta đã tạo cái nghiệt gì a." Phụ nhân trung niên một tay lau nước mắt, một tay ôm lấy cánh tay Yến Bạch Thu.

Cũng không còn cách nào khác, bởi vì Yến Bạch Thu quá béo, một cánh tay so với chân của nương cậu còn muốn to hơn.

"Cầu Cầu, Cầu Cầu.... "

Đầu Chương Chiêu Địch ong ong, cậu đã có chút tỉnh táo, chỉ là thật sự không biết nên đối mặt với ba người một nhà này như thế nào.

Nói cậu tu hú chiếm tổ, không phải là nhi tử của bọn họ, chỉ là một người ngoại lai?

Lời này, bất luận như thế nào, cậu cũng không nói ra lời, cậu đang nghĩ xem làm sao có thể đem chuyện này giấu đi.

Cậu không nghĩ tới sẽ hại người nhà này, nhưng cũng không muốn lừa gạt bọn họ, nhưng loại việc tá thi hoàn hồn này, một khi cậu nói ra, người một nhà này chắc chắn sẽ không chấp nhận được.

Cậu cũng biết, việc này rất không có đạo đức, nhưng đã được nương nhờ  vào cái thân xác này, cậu sẽ dùng hết khả năng để hồi báo, dùng chút khả năng ít ỏi của mình để giúp đỡ việc trong nhà.

Hảo hảo báo đáp cả gia đình này đi.

Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là Yến Bạch Thu, Chương Chiêu Địch nói với chính bản thân mình như vậy, như vậy cũng tốt, vứt bỏ cái tên mà cậu vẫn luôn không thích kia đi, dùng thân phận mới này để sống tiếp.

Đem bọn họ thành phụ mẫu của mình mà thương yêu, chăm sóc, xem như là trách nhiệm cùng nghĩa vụ vì đã chiếm cái thân xác này đi.

Yến Bạch Thu không ngừng thuyết phục chính mình, hạ ám chỉ cho bản thân, lúc này mới hít một hơi, che lại cái đầu đang ẩn ẩn phát đau, nhẹ nói:"Không có việc gì, ta chính là có chút đầu, các ngươi đừng lo lắng."

Một muội tử chạy đến cạnh Yến Bạch Thu, là muội muội Yến Bạch Tuyết. Nếu Yến Bạch Thu tròn như viên bánh trôi, thì Yến Bạch Tuyết chính là một quả trứng vịt, dáng người có chút cân xứng, làn da trắng trắng. Yến Bạch Tuyết xoa đôi mắt, mang theo chút nức nở:"Nương, sau đầu ca ca có cục u."

Nương Yến Bạch Thu, Liễu Thanh Mai theo bản năng sờ sờ đầu nhi tử, lập tức đụng phải một cục u không nhỏ, run run lùi về sau, trong lòng đau đớn, tức khắc nước mắt tuôn ra như mưa.

"Cầu Cầu ngươi có đau không, đợi chút nương lên thị trấn mượn chút tiền liền đi tìm đại phu khám cho ngươi." Liễu Thanh Mai khóc như nước tràn bờ, khuôn mặt dúm dó ôm cánh tay nhi tử, ngực đau đớn đến lợi hại.

"Đúng vậy, đi mời đại phu, Cầu Cầu không thể có chuyện gì.... " Yến Bạch Sinh liên tục gật đầu, giống như Yến Bạch Thu, cũng là một nam nhân béo tròn.

Người một nhà đối với việc Yến Bạch Thu tỉnh lại, đầu tiên là sợ hãi, sau đó là vui vẻ, buồn vui đan xen, nâng thân thể mềm mại của Yến Bạch Thu dậy, Yến Bạch Thu cảm thấy chính mình có sức lực, liền cự tuyệt hành động sủng nịch có chút thái quá của Liễu Thanh Mai.

"Không có việc gì nương, ta nghỉ ngơi mấy ngày liền tốt rồi, thân thể cũng không có gì không khỏe, không cần phải đi mời đại phu." Trong nhà này đã không còn tiền, thật sự nghèo rớt mồng tơi, nếu lại đi mời đại phu, kiểu gì cũng phải tiêu tiền.

Tiểu địa chủ. (Mỹ thực). Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ