Bông tuyết đầu mùa

1K 64 2
                                    

Mùa đông ở Seoul luôn được ngợi ca là diễm lệ đến động lòng người, thông qua những hình ảnh lung linh của cơn mưa tuyết đầu mùa trắng xóa, mùi thơm ngào ngạt cùng làn khói bốc lên từ những hàng quán ven đường hay hơi ấm từ những bàn tay đan lấy nhau giữa đường phố đông đúc mà cánh truyền thông rót vào tâm trí của mọi người rằng mùa đông là một bản tình ca còn vang mãi, là biểu trưng cho tình yêu thuần khiết và đẹp đẽ như những bông tuyết đầu mùa để xua đi cái cảm giác lạnh cắt da thịt. Trái ngược với mọi người, gã chưa từng thấy mùa đông lạnh giá đẹp, mãi cho đến đêm nay.

Jeon Wonwoo- 30 tuổi, giám đốc một công ty phát triển phần mềm đang tự thưởng cho mình một đêm cuối tuần tuyệt vời với người tình của gã. Trong cái tiết trời âm 8°C khắc nghiệt này thì gã tất nhiên chọn cách làm ấm mình bằng vài trò vận động trên giường với cậu trai có bờ mông quyến rũ thay vì xuống phố, thưởng thức mấy món ăn lề đường rồi dạo một vòng Seoul chỉ để cảm nhận hơi thở lãng mạn của mùa đông như trên báo đài ra rả đưa tin. Là một người thực tế, gã yêu cái khái niệm friend with benefit đến vô bờ, những con người tìm đến nhau, làm những việc cần làm, xong xuôi thì tiền bạc sòng phẳng rồi đường ai nấy đi, tuyệt nhiên không nói đến chuyện yêu đương gì đó để chẳng vướng bận gì về sau, đây chẳng phải là điều tuyệt vời nhất mà con người có thể nghĩ ra để hợp thức hóa cho việc tìm người lạ để giải tỏa nhu cầu sinh lý hay sao? Đêm đó, sau màn dạo đầu cháy bỏng đủ sức làm tăng nhiệt độ hiện tại của cả Seoul, khi đã sẵn sàng hóa thú để lao đến xơi tái con mồi thì gã bàng hoàng nhận ra mình hết sạch đồ bảo hộ. Lục hết từ ví đến cặp xách tay, moi hết các ngăn tủ cho đến cái lắc đầu e ngại của bạn tình thì gã mới cay đắng nhận ra con mãnh thú trong mình phải bị giam cầm thêm chút nữa để chờ gã lết xác đi mua bao cao su.

Wonwoo mới dọn đến chung cư này được ba tháng, tần suất gã ở nhà cũng không nhiều, mấy hôm tan ca muộn về đến là chỉ muốn ngủ luôn, khi nào đói quá thì gọi đồ ngoài hàng giao tới tận cửa nên gã chẳng biết gì về môi trường xung quanh đây cả, khoác vội cái áo phao dài, gã bước đi xiêu vẹo dưới những cơn gió lạnh thấu linh hồn. Nhìn đồng hồ đã 11h giờ đêm, gã ngao ngán nhìn khắp tứ phía chỉ hy vọng có một cửa tiệm nào còn mở cửa, và khi ánh điện màu xanh nhàn nhạt chiếu ra từ một cửa hàng tiện lợi rọi lên cặp kính dày cộp đã nhòe đi vì sương đêm thì gã mới thở phào.

"GS25 xin kính chào quý khách"- một giọng nói cao vút mang tính thương mại phát lên khi tiếng chuông cửa vang lên báo hiệu có khách

Wonwoo vốn là loại người kiệm lời, gã chỉ muốn tiết kiệm thời gian cho cả hai bên nên đã chuẩn bị tâm thế vào đến cửa là bốc luôn một hộp bao loại cơ bản và thanh toán, rồi gã về với bàn tiệc đang ăn dở của gã, nhân viên tiếp tục làm việc của nhân viên mà không cần phí phạm với nhau mấy lời vô nghĩa. Nhưng người tính không bằng máy tính tính, trên kệ bây giờ thứ gã cần mua trống trơn, không còn dù chỉ là một cái lẻ nào khiến cho gã phải ngẫm lại xem rốt cuộc hôm nay mình ra đường bước chân nào trước mà xui xẻo quá vậy.

"Quý khách cần gì ạ?"- giọng nói ban nãy bây giờ mới hiện hình, một cậu trai nhỏ xuất hiện từ sau mấy quầy hàng cao hơn cậu nửa cái đầu, niềm nở. Bộ đồng phục rộng thùng thình cùng chồng hàng đang xếp dở trên tay như muốn nhấn chìm cậu, thế nhưng cậu vẫn giữ tươi cười chào khách khiến Wonwoo để ý đôi chút.

|WonChan| Do you wanna be mine?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ