Q1 - Chương 1: Xuyên qua

645 36 3
                                    

Lúc Ngụy An Nhi tỉnh dậy đã là xế chiều.

Bởi vì là linh hồn nên cũng không thấy đói, cô ngồi dậy, vừa duỗi người vươn vai xong, liền nhìn thấy ba cặp mắt ai oán đang nhìn mình. Ngụy An Nhi cười một tiếng, hỏi:

"Làm gì mà nhìn tôi như vậy?"

Tạ Vãn Anh u oán nói:

"Cảm thấy không thể tin được. Đã ba ngàn năm nay, Vô Ưu Cốc không có ai đến, không nghĩ tới bây giờ khó khăn lắm mới có một, nhưng lại không phải là người."

Ngụy An Nhi nghe vậy, ánh mắt hơi tối đi, liếc nhìn thân thể trong suốt lúc nào cũng có thể lơ lửng của mình, không hé răng nói một lời.

Kiêm Hồ tưởng cô buồn vì bị đả kích, vội lên tiếng:

"Tàn hồn thì sao chứ? Ở đây cũng đâu phải chỉ có một tàn hồn, đúng không?"

Tạ Vãn Anh cũng biết Ngụy An Nhi không phải người của thế giới này, nghĩ đến mình nói chuyện có hơi đả kích người khác, bèn cười khan một tiếng rồi không nói nữa.

Chu Chước Chước vẫn yên lặng quan sát Ngụy An Nhi, được một lúc, không ngờ Ngụy An Nhi chủ động ngẩng đầu lên. Ý cười trong suốt nhẹ nhàng thoáng qua trong mắt cô, dập dềnh như ánh nước, cho thấy cô không hề bị ảnh hưởng như Kiêm Hồ đã nghĩ.

Trên mặt Chu Chước Chước xẹt qua một tia tán thưởng không dễ phát hiện, Ngụy An Nhi cũng không hề hay biết. Nghe Kiêm Hồ an ủi mình, cô cũng biết thế giới này khác xa Trái Đất, nên cũng không rối rắm nữa mà chủ động trò chuyện với họ, dù sao họ cũng đã đợi cô cả buổi chiều rồi.

"Không biết ba vị là...?"

Tạ Vãn Anh đáp:

"Ta là Tạ Vãn Anh, còn đây là Chu Chước Chước, ba ngàn năm trước, chúng ta nổi danh Hắc Bạch Song Y. Đây là Kiêm Hồ, một trong Thập đại Thiên thú của đại lục Tinh Vân."

Dường như nhắc tới quá khứ của bản thân, Tạ Vãn Anh ngẩn người, trong mắt tràn đầy hoài niệm.

Ngụy An Nhi nhanh chóng tiếp thu những thông tin cần thiết. Hắc Bạch Song Y? Thập đại Thiên thú? Nghe xong là biết không phải nhân vật đơn giản. Thú biết mở miệng nói chuyện Ngụy An Nhi cũng không xa lạ, lúc trước khi đọc truyện dị giới cô cũng đã thấy rất nhiều, không nghĩ tới có ngày lại được tận mắt nhìn thấy.

"Hoá ra là Tạ tiền bối và Chu tiền bối, còn có Thiên thú đại nhân nữa."

Ngụy An Nhi cười tủm tỉm chào hỏi. Kiêm Hồ nghe cô gọi mình là đại nhân, hơi ngượng ngùng. Nó biết cô không đến từ thế giới này, không có kinh sợ cùng kính phục với nó, nhưng cô vẫn gọi nó là Thiên thú đại nhân, điều này khiến nó rất có hảo cảm với cô.

"Nha đầu, ngươi từ không gian nào tới đây? Linh hồn của ngươi không có chút sức mạnh nào, tại sao lại không hề bị tan biến?"

"Tôi đến từ một nơi gọi là Trái Đất, ở đó..."

Ngụy An Nhi chậm rãi kể cho hai người một thú nghe về quê hương của mình. Cô khái quát sơ qua về sự sống trên địa cầu, cũng nói ra lý do tại sao mình chết. Còn về việc làm sao lại xuyên qua đây và làm cách nào mà không bị tan biến, cô cũng không biết được. Đám người Tạ Vãn Anh nghe xong mà cảm thán không thôi, không nghĩ tới có một thế giới mà ở đó con người không hề tu luyện, lại phát minh ra nhiều thứ kỳ quái như vậy. Tạ Vãn Anh cũng nói cho Ngụy An Nhi nghe về chuyện của nơi này, vì biết cô là người xuyên không, nên bà ấy nói rất cụ thể, khiến cho Ngụy An Nhi như được mở ra một chân trời mới, so với lúc ban đầu cô đến chỉ mơ hồ biết đây là dị giới, thì rõ ràng hơn không ít.

[Xuyên Không - Dị Giới] Đến Thế Giới Khác Làm Thiên Tài - Tây Qua Hảo ĐiềmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ