Chap 14

419 40 6
                                    

Năng lực khủng khiếp, thể lực tràn trề thì Chuuya quét sạch tàn dư quân địch chả phải việc gì quá khó khăn. Nền đất lạnh đã loang lổ bởi sức mạnh kinh hoàng. Người ở lại thì thân xác chẳng lành, kẻ nhát cáy cũng đã chạy đi mất, bỏ lại một vị quay cuồng trong điên loạn và bạch thiếu niên với đôi mắt đẫm lệ. Mắt đối mắt. Một đầu là nỗi buồn, nỗi sợ, nỗi lo đan xen. Một phía là phù du, vô vị. Chẳng phải dưới sự điều khiển của sức mạnh vô đối thì với Chuuya, giết chóc chả phải là thú vui "tao nhã" hay sao ?

"Chuuya..." - Dazai nuốt lấy nỗi lo mà cố gọi tên cậu. Đây không phải lần đầu tiên cậu sử dụng Ô Uế trước mặt anh. Chỉ là... cậu vừa ra khỏi màu đen thì đã phải chống chọi với nguy hiểm đầy khốc liệt này rồi. Anh cố nặn một nụ cười "tự nhiên" méo mó. Cười sao ? Từng giây từng phút lòng anh càng trào dâng nỗi lo mất mát, ngực anh đau như cắt. Chỉ một hơi thở nhỏ nhẹ, một hành động vô ý, Dazai cũng thấy sợ bóng người trước mắt biến mất. Mưa đã ngừng từ lâu nhưng tại sao cảm giác lạnh lại thấu xương đến vậy ? Gió dần thổi mạnh hơn, Yokohama khoác lên mình một màu đen buồn u uất. Những đám mây vội vã chạy qua, để lại mảnh trăng đêm trơ trọi mênh mông giữa biển trời bất tận.

"Ngươi là kẻ phải chết tiếp theo ! Ha ha ha ha ha!!!" - Những quả cầu trọng lực xuất hiện như vũ bão bay về phía Dazai làm anh choáng váng ngã nhào ra đất. Cậu lao ra, ánh sáng đỏ từng là ấm áp bảo vệ giờ lại ra sức muốn lấy mạng cậu. Cơ thể hiện tại của Dazai khó mà phản kháng lại được, anh đập vào bức tường cách đó rất xa. Mọi giác quan trên người cậu như đóng băng.Tiếng bước chân loạng choạng ngày càng rõ hơn, tiếng máu chảy nhỏ bé thôi nhưng lấn át bao tạp âm bên ngoài. Ánh mắt xanh biển dịu dàng biến mất, giọng nói vừa kiêu ngạo vừa thân thương tan vào hư vô. Tất cả đều đổi thay, con người kia không còn là Chuuya mà từng bên anh nữa. Đầu cậu đang rỗng tuếch, tuyệt nhiên chỉ nghĩ tới con mồi ngay trước mặt mình. Khóe mắt cậu bỗng giọt lệ tuôn trào. Tâm trí lẫn hành động cậu đều đứng hình mặc cho chân cậu vẫn lao đến.Gió ngừng thổi .Âm thanh ngừng vang. Một sự tĩnh bao bọc vạn vật
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Cánh tay cậu xuyên qua lồng ngực anh. Ah, máu. Lại là máu. Lại là màu đỏ đó. Khung cảnh đã quen thuộc nhưng sao lại đẫm màu bi kịch đến vậy ?Chuuya cười trong điên loạn. Tất nhiên rồi khi hành hạ người khác, đối với anh, mọi thứ chả có giá trị gì nên thích thì phá hủy, thích thì giết thôi...

"Chuuya... Thế này là đủ rồi" - Dazai yếu ớt nắm lấy cánh tay cậu

Kích hoạt năng lực: Nhân gian thất cách

Tức thì luồng sáng chói loà xuất hiện, đồng tử trắng của cậu giờ đã quay trở lại như cũ, xanh thẳm và trong suốt. Cậu ngồi phịch xuống, cố hô hấp oxi nhiều nhất có thể. Chuuya nhìn quanh, bỗng thấy thân hình quen thuộc nằm sõng soài cách cậu chỉ tầm 10m . Chiếc áo khoác nâu nhạt đó..Không lẽ nào...

Chuuya chạy tới chỗ anh, người Dazai giờ đầy máu. Cậu phát hiện ra chỗ lồng ngực anh hở một chỗ rất lớn. Là cậu làm ra sao? Người mà cậu yêu thương lại chết đi vì cậu mà ra sao?

"Dazai ? Này, Dazai ... đừng đùa nữa mà ! Trả lời ta đi !!!" - Tay Chuuya nhuốm màu đỏ của máu. Máu của anh. Làm ơn đừng đối xử với cậu thế chứ. Làm ơn đừng rời bỏ cậu. Lẽ sống của cậu, ánh sáng của cậu.Hai tay ôm Dazai vào lòng, nhẹ nhàng lắc như đánh thức cậu khỏi giấc ngủ. Nhưng... giấc ngủ ngàn thu thì không bao giờ là tỉnh được.

"Dazai... Dazai.... DAZAI" - Lần thoát ra khỏi Ô Uế bởi anh không phải là lần đầu, nhưng đây lại là lần đầu chào đón cậu là nỗi đau đến tột cùng.  Khuôn mặt yên bình ngủ say dẫu cho máu tanh nổi bật trên nền da trắng muốt, nụ cười như chưa bao giờ biết buồn dẫu cho người kia siết từng da thịt như mong muốn kéo cậu về, muốn cậu gắn liền mãi.Đôi mắt xanh biển đẫm lệ vừa buồn vừa ăn năn vừa hận bản thân. Cậu trách bản thân không bảo vệ anh. Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy ?Cậu muốn bảo vệ thì vô tình biến thành sát nhân. Anh nâng niu cậu rồi cậu lại tự tay đẩy anh biến mất.

Tại sao ? Tại sao ? TẠI SAO ?

Tại sao lại đối xử với cậu như thế ?Tại sao lại cướp đi người mà cậu yêu thương nhất ?Cậu căm ghét bản thân, chưa bao giờ cậu ghét "nhân cách" của mình đến vậy. Nỗi đau đánh vào tâm can, nỗi hận thù như cào xé ruột gan làm nghìn mảnh. Yokohama bắt đầu hửng sáng, ánh nắng vừa hơi se lạnh vừa mang màu sắc tươi của ngày mới. Tất cả lại quay trở về điểm bắt đầu chỉ thiếu bóng anh kề vai cậu.

(Đôi lời tác giả: Theo đúng Logic thì có lẽ Dazai bị đâm qua tim cũng không chết . Dazai mạng dai nhanh nhách, khó mà chết được. )

[BSD] Beside You (Version DazChuu)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ