Chap 10

361 32 0
                                    

Tôi nằm dài trên thảm cỏ xanh rì dưới ánh trăng đã buông màu bàng bạc.

Sắc trời đêm nay thơ mộng và yên ả được tô sáng bởi ánh đèn Neon dịu màu trang trí xung quanh trước góc nhìn của tôi.

Vời vợi của đất trời. Lại muôn ngã vô thường.

Thiên nhiên như bao trọn tôi trong cái vũ trụ tối tăm cô độc ấy. Dù cảnh vật đẹp đẽ, lòng tôi cũng chỉ là sự trống rỗng sót lại.

Và tôi nhớ về rất nhiều điều.

Như những ngày ngây ngô, tôi đợi mẹ hướng về chiếc bàn trà có tôi lọt thỏm giữa cái ghế bành rộng gần như gấp đôi người tôi, trên tay mẹ là hai ly thức uống, một của tôi, là cốc sữa ấm đã pha màu cacao nâu sánh và một của mẹ, tách cà phê hôi hổi hương thơm khiến khứu giác tôi phải mê luyến. Tôi cũng đòi một ngụm cà phê, mẹ thì cười ngay khi tôi vừa nhấp một hớp cà phê đầu tiên trong cuộc đời mà nhăn nhó vì trải nghiệm vị đắng của thứ thức uống ấy mang lại. Đó là sau khi mùi vị của sữa đã bao trọn khoang miệng, tôi liền chun mũi quay sang hỏi mẹ :

- Vì sao người lớn lại hay uống cà phê vậy mẹ ?

- Bởi vì người lớn yêu thích hương vị của cà phê.

- Kể cả khi nó rất đắng và rất khó uống sao ạ ?

- Nhóc con, nhưng con phải thừa nhận rằng con đã bị mùi thơm của nó kích thích đúng chứ ? Có những điều sẽ khiến bản năng con người bị cuốn sâu và mong muốn trải nghiệm, sau trải nghiệm rồi mới biết thực chất dư vị mà nó mang lại cho ta có thật sự tốt đẹp như những gì đã trông đợi hay không. Một số người ghét bỏ vì thất vọng, một số người kiên nhẫn tự cho bản thân thêm cơ hội để tiếp tục thử thách nhằm tìm ra sự ngọt ngào. Lâu dần, dù không thể đạt được mục đích nhưng cũng chẳng thể thiếu đi hương vị đắng chát kia. Nghiện ngập. Chính là như thế. Nghiện ngập trong chính những thứ tệ hại có thể gây ra hiểm nguy cho chính mình. Dù biết như thế mà vẫn cứ cố chấp đâm đầu.

Nhưng lúc ấy tôi vẫn còn quá nhỏ để có thể thấu hiểu toàn bộ những gì bà nói.

Như thời tôi còn là thiếu niên, lắng nghe dăm ba câu chuyện tình thi nhân hoá của đám bạn và những lời mơ mộng về định mệnh một thời của những mẫu tình yêu điển hình lãng mạn.

Như những lần tôi tự mình chứng kiến các kiểu quan hệ muôn hình muôn vẻ của việc yêu đương rung động. Là mỗi khi tôi đóng vai của người ngoài cuộc, bất đắc dĩ âm thầm ngầm định khối cảm xúc của những người bạn thời đại học lúc tôi xa xứ.

Nhớ thương đưa đẩy, cám dỗ xâm chiếm, nồng nàn say mê, là những gì tôi có thể lột tả cho mối quan hệ yêu đương của họ. Kể cả sự bi luỵ mỗi khi câu chuyện tình cảm mà họ tự viết nên rơi vào bế tắc. Tôi đều chứng kiến. Nhưng có một điều tôi ngầm nhận định mình chưa bao giờ ham muốn, đó là trải qua các cung bậc cảm xúc mà tôi đã nêu ra. Ở cái tuổi của tôi vào năm tháng đó, cũng là lúc vào độ yêu thương se duyên. Không phải tôi chưa bao giờ tự hỏi "yêu" rốt cuộc là loại cảm giác thế nào. Tuy nhiên tôi chẳng muốn tự mình giải đáp câu trả lời. Bởi tôi vẫn chưa thật sự mưu cầu điều ấy.

[SATZU][SHORTFIC] Nouvel AmourNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ