Chương 10

614 108 10
                                    

Author: Tô Bún Chả

__________________________________

Bây giờ đã là tháng 12, hoa mai nở rực ở Ngự Hoa Viên khiến quang cảnh xung quanh đều là màu hồng tươi. Takemichi cùng Mitsuya và Kazutora đi ngắm cảnh, tuyết cứ rơi đọng lại trên cành cây, dưới đất đã phủ một lớp trắng dày, mái ngói của Tử Cấm Thành như khoác thêm một lớp áo mới trông tuyệt đẹp vô cùng

"Hoàng thượng, Mai quý phi sợ bản thân không thể chịu lạnh nên đã xin phép được ở trong Khải Tường cung" Minh Xuyên nói

Takemichi nhìn Minh Xuyên rồi cũng gật đầu, thường ngày thấy gã ta thường xuyên lui tới Dưỡng Tâm Điện mặc cho trời đổ tuyết, tại sao hôm nay lại không ra ngoài chứ? Rõ ràng tiết trời hôm nay nhẹ nhàng hơn hôm qua rất nhiều

"Hoàng thượng, hoa mai nở thật đẹp" Mitsuya cười tươi nhìn cậu, Takemichi vô thức cũng đáp lại hắn

"Cây hoa mai này đã có tuổi đời rất lâu, nhớ khi xưa trẫm cùng hoàng ngạch nương đến đây dạo chơi, chớp mắt đã qua rất nhiều năm"

Takemichi giọng có chút run rẩy. Không biết có phải vì thời tiết quá lạnh lẽo hay vì cậu đang nhớ về ngạch nương nên vô thức không kìm được cảm xúc hay không. Chỉ biết trong mắt cậu bây giờ hoàn toàn là hình bóng ngạch nương và hình ảnh đại tang năm ấy. Takemichi chợt quay đầu lại

"Senju"

Senju đi phía sau nghe tiếng gọi của cậu liền lập tức ngước lên nhìn, hắn thấy cậu đang đối hắn, thấy sự dịu dàng trong đôi mắt ấy. Cũng giống năm xưa khi đứng trước cửa Trường Xuân cung, cả hai đều dành cho nhau sự dịu dàng hiếm có

"Có vi thần" Senju bước lên đứng kế bên cậu, Takemichi thấy hắn nghiêm túc như vậy cũng phì cười

"Trẫm nhớ lúc nhỏ cũng hay cùng ngươi đi dạo ở đây, ngươi còn nhớ trẫm đã nói thích hoa nào nhất không?"

Senju giãn cơ mặt khẽ đáp "Vi thần đương nhiên là nhớ, Người từng nói trong tất cả các loài hoa ở đây chỉ yêu nhất là hoa lê trắng vì khi nó rũ bay trong gió rất đẹp" 

"Haha quả nhiên Senju có trí nhớ tốt nhỉ"

Takemichi vỗ vai hắn một cái mà Senju ngay lúc này chỉ biết cười khổ. Hắn không phải là có trí nhớ tốt mà là vì *ý nghĩa của hoa lê rất đặc biệt. Takemichi nói yêu loài hoa đó hắn liền trồng rất nhiều cây hoa lê trong phủ, chỉ mong sau khi Takemichi được gả cho hắn thì mỗi ngày đều ngửi thấy hương thơm dịu nhẹ của loài hoa này

Cho dù hắn biết cậu mãi mãi chẳng thuộc về hắn

Mitsuya thấy cái thở dài của Senju, cũng thấy gương mặt khổ sở kia liền ngờ ngợ ra điều gì đó. Cái ánh mắt mà Senju dành cho Takemichi rất đặt biệt, nó vừa là sự phục tùng dưới danh phận chủ tớ và còn là sự yêu mến giữa thanh mai trúc mã nữa

Kazutora im ắng nhìn quang cảnh xung quanh, hắn không thích trời đông cho lắm vì loài hoa hắn thích chỉ nở vào tháng tư, vào mùa xuân mà thôi

"Vũ tần, lại đây nào" Takemichi phẫy tay kêu hắn lại, Kazutora lập tức đi đến

Takemichi mỉm cười rồi nói "Để xem nào, nếu trẫm nhớ không nhầm thì loài hoa ngươi yêu thích nhất là hoa hải đường nhỉ?" Kazutora vừa nghe cả người đều tê rần, gương mặt cũng nóng bừng

[AllTakeAll] Cung CấmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ