Hạ Thần Phong nghiêng người để Lục Dao ra khỏi phòng, anh nhìn chiếc áo bông màu đỏ trên người Lục Dao, vẫn là chiếc áo bông mà anh nhìn thấy vào mấy hôm trước. Anh nghĩ đến hồ sơ thông tin của Lục Dao, biết cuộc sống của cô không dễ dàng, hơn nữa chắc chắn lần bị gãy xương này sẽ càng làm cuộc sống của Lục Dao trở nên khó khăn.
"Lần này cô đã giúp đỡ cảnh sát rất nhiều, sau khi kết thúc vụ án tôi sẽ nói với người trong cục."
Hạ Thần Phong nghĩ ra cục cảnh sát có phần thưởng nhất định với công dân nhiệt tình hỗ trợ phá án. Phần thưởng tuy không lớn nhưng quả thực lần này Lục Dao đã giúp đỡ rất nhiều. Ngược lại, Lục Dao không ngờ được Hạ Thần Phong lại đột nhiên nói ra câu này, cô ngây ngốc ngẩng đầu không hiểu suy nghĩ của anh.
Quả thực, xương cánh tay của mình bị gãy, trong tình trạng chưa xác định được tài xế gây tai nạn, thì mình chỉ có thể tự chi tiền thuốc. Hơn nữa sau khi bị gãy xương, công việc làm thêm - giao hàng cũng phải tạm nghỉ, rất có khả năng mình không nộp được tiền thuê nhà tháng sau.
Lục Dao lấy tay đỡ cánh tay bị thương của mình, nếu lúc này bản thân kiêu ngạo thì nên mỉm cười từ chối, nhưng sau khi trải qua thời thơ ấu nghèo khó nhất, Lục Dao thấy không gì có giá trị hơn là có thể ăn no, cô ngẩng đầu, trong mắt ánh lên vẻ chân thành.
"Cảm ơn cảnh sát Hạ." Lục Dao không từ chối, cũng không nói gì thêm, cô chỉ đơn giản nói một câu cảm ơn, nhưng Hạ Thần Phong lại có thể cảm thấy cô thật sự cảm ơn mình.
Hạ Thần Phong khẽ nhướng mày, "Tuy mấy hôm nay đã bắt được người rồi, nhưng không thể bảo đảm ông ta không có đồng phạm nào bên ngoài, cho nên người của cục cảnh sát vẫn sẽ đi theo bảo vệ cô."
Điều Hạ Thần Phong chưa nói với những người khác là anh đã điều tra tung tích của Lưu Mậu Quốc vào hôm Lục Dao xảy ra tai nạn. Ông ta không có thời gian thực hiện hành vi đâm vào người khác, vậy thì nếu chuyện của Lục Dao thật sự có liên quan đến vụ án của Trương An An thì phải chăng bên ngoài còn có người khác biết nội tình hay không?
Cho nên dưới tiền đề tất cả đều chưa rõ ràng, anh đều phải cho người đi theo bảo vệ sự an toàn của Lục Dao và Lý Bách.
Lục Dao khẽ gật đầu, "Cảm ơn anh, nếu có thể, sau khi kết thúc vụ án anh cho tôi gặp người bên trong một lần được không?" Lục Dao thật sự rất muốn biết có phải người ở bên trong biết xem phong thủy hay không.
Chỉ nhìn vào mấy động tác và vòng tay không thể xác định hoàn toàn Lưu Mậu Quốc thật sự hiểu phong thủy, cũng có thể là trùng hợp mà thôi.
Theo nguyên tắc thì đề nghị này của Lục Dao là không được. Nhưng bây giờ Hạ Thần Phong rất tò mò, tại sao Lục Dao lại tích cực phá án như vậy, tại sao cô lại tích cực muốn nói chuyện với Lưu Mậu Quốc đến thế.
"Nếu cô cho tôi một lý do phù hợp tôi có thể cho hai người gặp nhau năm phút." Hạ Thần Phong hiếm khi tò mò về việc ngoài vụ án, đây đã vượt quá giới hạn rồi.
Lục Dao cúi đầu nhìn ngón tay hơi tê liệt vì bó thạch cao, lúc này không chỉ ngón tay sưng đỏ lên mà móng tay cũng chuyển sang màu xanh tím, "Tôi muốn biết chuyện năm đó của ông tôi... Ông tôi vốn dĩ không phải người của huyện Bình Dao, vì một vài nguyên nhân nên ông mới chuyển đến thôn nhỏ ở huyện Bình Dao, nếu Lưu Mậu Quốc thật sự biết xem phong thủy, có lẽ tôi có thể hỏi được tin tức của ông tôi vào năm đó..."
Hạ Thần Phong im lặng một lúc, anh không ngờ được lại có nguyên nhân này. Nếu Lưu Mậu Quốc thật sự biết về cái gọi là phong thủy thì quả thực có khả năng biết ông của Lục Dao, dù sao thì giới xem phong thủy cũng không lớn lắm.
Nghĩ đến đây, Hạ Thần Phong nhìn Lục Dao đang cúi đầu xuống, "Cô về dưỡng thương trước đi, nếu vụ án này kết thúc tôi sẽ sắp xếp thời gian cho cô gặp Lưu Mậu Quốc."
Lần này Hạ Thần Phong đã lợi dụng quyền hạn của mình, cho dù là thương hại cũng được, dù sao thì Lục Dao cũng khiến anh cảm thấy xúc động, tuổi còn trẻ mà đã phải bôn ba vì cuộc sống, vì học tập như vậy. Thấy Lục Dao nghĩ đủ mọi cách vì chuyện ông nội của mình, Hạ Thần Phong như nhìn thấy bản thân anh mấy năm trước.
Lục Dao rời khỏi cục cảnh sát, sau đó tiếp tục về bệnh viện cùng với nữ cảnh sát. Còn Hạ Thần Phong thì cầm báo cáo xét nghiệm vừa mới ra lò, anh cau chặt mày, quả nhiên, báo cáo xét nghiệm này chỉ rõ gen của Lưu Mậu Quốc và Lưu Chí Cường tương tự nhau, mức độ phù hợp chỉ có 25%, tỉ lệ này rất thấp, không thể dùng làm chứng cứ được.
Báo cáo là do Tạ Điền mang đến, cô cau mày và nói với vẻ lo lắng: "Bây giờ thời gian giam giữ chỉ còn nửa tiếng nữa, nếu vẫn không thể tìm được chứng cứ thuyết phục thì chúng ta phải thả Lưu Mậu Quốc ra trước."
Nếu thật sự có thể, nhóm Tạ Điền không muốn tình huống này xảy ra. Lần này thả Lưu Mậu Quốc ra chắc chắn ông ta sẽ cảnh giác, nếu ông ta hủy chứng cứ thì cảnh sát thật sự rất khó bắt được ông ta.
Không thể không nói, tuy đây có thể là lần đầu tiên phạm tội của Lưu Chí Cường và Lương Quốc Mâu nhưng ý thức tự bảo vệ mình của ông ta rất tốt, ông ta xóa sạch sẽ dấu vết của của mình. Cảnh sát vốn tưởng có thể bắt đầu điều tra từ tiền mặt của Lưu Mậu Quốc, nhưng từ khi vào Tập đoàn Tinh Thần làm việc, lương vừa về là hắn rút ra ngay, như vậy thì điều tra hướng đi của tiền mặt cũng là một ý tưởng không thực tế.
Tiểu Đao vò mạnh hộp thuốc lá rỗng thành một cục sau đó ném lên bàn làm việc, "Thật sự là gặp quỷ rồi, thằng cha Lưu Mậu Quốc này cứ như kiểu mọc thêm một mắt nữa ở sau lưng vậy, sao ông ta có thể đoán được hành động của chúng ta nhỉ? Hoàn toàn không giống kẻ phạm tội lần đầu!"
"Phạm tội lần đầu?" Hạ Thần Phong khẽ lắc đầu, anh lấy ra hai điếu thuốc lá cho mình và cho Tiểu Đao, "Nếu Lưu Mậu Quốc thật sự muốn báo thù cho việc của con gái hắn mười năm trước vậy thì có lẽ hắn đã lên kế hoạch từ rất lâu rồi. Hắn thử nghiệm kế hoạch này nhiều lần, sửa lại nhiều lần, có thể nói trong vụ án này có lẽ Lưu Mậu Quốc không phải kẻ mới phạm tội mà là phần tử phạm tội có kinh nghiệm phong phú."
Hạ Thần Phong dập điếu thuốc chỉ hút được mấy hơi vào trong gạt tàn sau đó cầm tài liệu Tạ Điền đưa và nói với Tiểu Đao: "Chúng ta đều biết tài liệu này chưa chắc có tác dụng, nhưng Lưu Chí Cường chưa chắc đã biết điều đó. Đã không thể làm được gì Lưu Mậu Quốc nhưng chúng ta có thể lựa chọn bắt đầu từ Lưu Chí Cường. Chỉ cần Lưu Chí Cường để lộ sơ hở thì chúng ta có thể xoay chuyển được tình thế."
Quả thực, nếu nói Lưu Mậu Quốc là một con cáo vậy thì Lưu Chí Cường cùng lắm chỉ là một con mèo phẫn nộ dưới trướng của Lưu Mậu Quốc mà thôi. Tiểu Đao nghe thấy vậy cũng nhanh chóng dập thuốc lá đi theo sau Hạ Thần Phong vào phòng tạm giam Lưu Chí Cường.
Lưu Chí Cường bị tạm giam gần hai ngày rồi, bây giờ hắn đã bình tĩnh lại, nhưng mà khi nhìn thấy Hạ Thần Phong và Tiểu Đao, trong mắt hắn vẫn lộ ra sự thù hận.
Tạ Điền cũng theo vào trong đó, dù sao thì cũng cần có một người biết ngôn ngữ ký hiệu để phiên dịch.
Hạ Thần Phong nói với Lưu Chí Cường: "Tuy anh không thừa nhận anh biết Lưu Mậu Quốc nhưng chúng tôi vẫn điều tra ra anh và Lưu Mậu Quốc có quan hệ họ hàng... Đây là kết quả chứng minh ADN của hai người! Lần này anh còn có gì để nói nữa không?"