06

183 28 4
                                    

06.

Vào sinh nhật lần thứ 22 của Trương Triết Hạn, Cung Tuấn đã dùng tiền lương đóng quảng cáo đầu tiên, bảo muốn mời Trương Triết Hạn một bữa.

"Vậy em xếp hàng đi."

Trương Triết Hạn cười nói, "Quá nhiều người muốn mời cơm anh đây này." Cái người này thiên hạ đệ nhất miệng cứng lòng mềm.

Cung Tuấn biết tỏng trong lòng, Trương Triết Hạn nhất định sẽ cho cậu chen hàng.

Đêm ấy Thượng Hải đổ trận mưa to.

Trương Triết Hạn đến chập tối quay xong liền gấp gáp bắt xe điện ngầm từ vùng ngoại thành trở về, đến quán ăn Quảng Đông mà anh thường đưa Cung Tuấn đi.

Cung Tuấn sắp hết học kỳ, tuần cuối tăng lớp học đêm, đến tận 9 giờ mới có thể tan ra.

Mùi thơm nồng ấm của tiêu hoà trộn với hành gừng dưới bếp xộc thẳng vào mũi, Trương Triết Hạn vừa ngửi thấy mùi vị liền có thể nghĩ đến món gà ruột lợn đựng trong bình sứ trắng, trong lòng thầm mắng tên nhóc thúi kia còn dám để thọ tinh* đói bụng chờ.

*thọ tinh: người được chúc thọ, người được mừng sinh nhật

May mắn thay vẫn có việc để làm, tin nhắn và điện thoại chúc mừng từ bạn bè sắp làm cho di động rung điên rồi, Trương Triết Hạn đành ngồi trong quán trả lời từng tin một.

Ông chủ người Hồng Kông vẫn phát bản nhạc tiếng Quảng xưa cũ hào hùng, <Năm Tháng Huy Hoàng> của Huỳnh Gia Câu, nghe không giống như đang mừng sinh nhật, giống sắp anh dũng hy sinh thì đúng hơn.

Trương Triết Hạn rất thân với chủ quán, liền đứng dậy đi đến chỗ quầy phát nhạc.

"Anh, hôm nay sinh nhật em, phát nhạc Châu Kiệt Luân cho em đi." Anh mỉm cười, tựa lên quầy chào hỏi.

Máy ảnh kỹ thuật số của chủ quán đặt ở trên quầy, Trương Triết Hạn rảnh tay liền cầm lên nghịch.

"Châu Kiệt Luân......" Ông chủ bập bẹ tiếng phổ thông không chuẩn lắm, hỏi bài nào.

"Bài nào cũng được, anh xem mà chọn."

Ngọn đèn dầu mờ nhạt rải khắp cửa tiệm nhỏ hẹp, khúc nhạc dương cầm nhẹ nhàng trong trẻo dạo đầu vang lên.

"Anh, anh chọn nhạc có hơi không hợp hoàn cảnh quá đấy." Anh bật cười.

Bó tay, ông chủ nói, cái cậu Châu Kiệt Luân này cũng đâu có bài <Ngày mưa> đâu.

"Sinh nhật vui vẻ, năm nào cũng có ngày này, tuổi nào cũng có hôm nay, sau này sẽ có thật nhiều ngày nắng nhé."

Trương Triết Hạn vừa ngâm nga theo điệu nhạc <Ngày nắng> vừa cười nói cám ơn.

Anh hướng máy ảnh về phía cửa, nhìn cơn mưa xối xả qua khung ngắm, trong lòng cười thầm lời chúc không hợp lí của ông chủ.

—— Năm nào cũng có ngày này, tuổi nào cũng có hôm nay.

Thế sau này còn lấy đâu ra được ngày nắng, chẳng phải cả đời đều sẽ bị mưa giăng lối sao.

[Edit][Tuấn Triết][Hoàn] Ngôi thứ baNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ