8

1.5K 192 2
                                    

Vừa xong bữa cơm chiều, Haruto đã cong chân chạy mấy vòng khu phòng khám. Tay còn liên tục bấm gọi trên màn hình điện thoại cho Jihoon nhưng Jihoon lại tuyệt nhiên không bắt máy.

"Cái anh này, nước sắp ngập qua cổ anh rồi đây này, năn nỉ đó, bắt máy đi." Haruto đã chạy qua mấy dãy phòng, mở hết mấy cửa khu bệnh nhưng không thấy Jihoon đâu.

Haruto chạy đến giữa sảnh thì bị Jeongwoo chặn lại.

"Gì vậy?"

"Thấy anh Jihoon ở đâu không?" Haruto thở dốc, khó khăn nói.

"Không. Chuyện gì vậy?" Jeongwoo đảo mắt nhìn quanh.

"Mẹ ảnh đang ở phòng chờ kia kìa."

"Gì?" Jeongwoo cũng cong chân chạy, mỗi người một hướng, thiếu điều muốn lật tung cả bệnh viện lên. Không rõ là Jihoon chui vào nơi xó xỉnh nào rồi.

Mẹ Jihoon là một điều gì đó rất đáng sợ đối với cả Jeongwoo và Haruto. Mẹ Jihoon nghiêm khắc, sắc sảo, lòng tự trọng lại vô cùng cao, có chấp niệm siêu lớn với cái danh bác sĩ của con trai mình. Là kiểu người cực kỳ chú ý đến tiểu tiết. Đến nỗi một người lanh miệng như Jeongwoo ngày đầu gặp mẹ Jihoon cũng câm nín không dám hé nửa lời.

"Có tìm được không?" Haruto dừng lại thở dốc.

"Không có. Tìm hết tầng ba rồi." Tiếng Jeongwoo thở không đều ở bên kia đầu dây.

Hyunsuk bên cạnh Jihoon ở bên ngoài đang thong thả đi vào. Jihoon bấm nút thang máy chờ đợi. Dây giày của Hyunsuk bung ra từ lúc nào không hay, có lẽ là trong lúc đi dạo cùng Jihoon. Hyunsuk định chỉnh lại dây giày thì Jihoon đã nhanh hơn một bước, cúi người xuống cẩn thận buộc lại dây giày.

"Để tôi làm cho."

Hyunsuk bất ngờ nhưng không có ý định từ chối.

"Tớ gặp được anh Jihoon rồi." Haruto đứng từ xa nhìn thấy, trong lòng vừa nhẹ nhõm chưa được bao lâu thì chuyện gì tới cũng tới.

Mẹ Jihoon ở ngay đó, đưa ánh mắt không hài lòng nhìn Jihoon cúi người thắt dây giày cho Hyunsuk.

"Jeongwoo, lát tớ gọi lại sau nha." Haruto bỏ điện thoại vào túi áo blouse. Nó cẩn trọng đi đến chỗ Jihoon, cố bày chuyện để giải vây cho tình huống khó xử của cậu.

Jihoon nhìn Haruto như mọi khi, lần nào mẹ Jihoon đến mọi thứ cũng trở nên căng thẳng, lần nào cũng là Haruto đến chào hỏi để không khí trở nên êm đẹp hơn. Mẹ Jihoon làm sao biết được chuyện buộc dây giày cho Hyunsuk còn nhẹ nhàng chán so với việc chạy vặt cho phòng bệnh VIP. Thành thật mà nói thì Jihoon ám ảnh việc mình phải trở nên thành công, hết chín mươi phần trăm là vì tính cách của mẹ mình. Việc phải cố gắng chăm chỉ, không ngừng làm việc là điều gì đó đã ăn sâu vào trong người Jihoon từ lâu qua việc giáo dục nghiêm khắc đến gượng ép của gia đình.

Jihoon và mẹ không nói với nhau nhiều về đời sống, tình cảm của Jihoon. Đa số chủ đề được đề cập đến trong bữa ăn đều là về chuyện học hành và công việc.

"Chuyện học thạc sĩ của con ở Úc thế nào rồi? Khi nào con mới định đi?"

"Con chưa biết." Jihoon trả lời, ngao ngán khuấy bừa mọi thứ trong khay cơm trước mặt.

Bốn giờ sáng.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ