6

612 51 0
                                    

6.

Hạ Tuấn Lâm vừa bước xuống tầng đã thấy xe của Nghiêm Hạo Tường đang đỗ ở phía bên kia đường. Anh theo thói quen mở cửa xe cho cậu, vươn tay giúp cậu thắt dây toàn xong liền đặt một nụ hôn lên trán.

"Chào em."

Hàng mi của Hạ Tuấn Lâm hơi run rẩy, gượng cười đáp lại.

"Chào anh."

Rất nhanh, tiếng khởi động xe kèm với câu hỏi của anh truyền tới bên tai.

"Dạo gần đây em tới phòng khám thường xuyên như vậy, có chỗ nào không khỏe sao?"

Hạ Tuấn Lâm lắc đầu, hướng mắt nhìn khung cảnh bên đường.

"Không có, chỉ là bị mất ngủ thôi."

Nghiêm Hạo Tường khẽ nắm lấy bàn tay cậu, ngón tay xoa nhẹ vào lòng bàn tay dỗ dành.

"Đừng lo lắng quá, chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian."

Hạ Tuấn Lâm hơi đánh trống lảng, rút tay anh ra.

"Anh tập trung lái xe đi."

Nghiêm Hạo Tường cũng không miễn cưỡng, cho rằng bạn nhỏ không biết lại dỗi gì rồi, chỉ đành chuyên chú lái xe, chốc chốc lại quay sang xem sắc mặt của người bên cạnh, cuối cùng dừng lại trước một tiệm tạp hóa.

"Anh xuống mua chút đồ, em muốn đi cùng không?"

Hạ Tuấn Lâm lắc đầu, cho đến khi bóng hình kia biến mất sau cánh cửa tiệm, cậu mới chậm rãi thở dài một hơi.

Cậu không thích bầu không khí này.

Một người không biết gì cả, một người lại biết quá nhiều.

Nực cười thật, không phải đều do cậu tự làm khổ chính mình hay sao, chuyện gì cũng giữ trong lòng, lại hy vọng đối phương thấu hiểu.

Ba năm qua, cậu đã trốn tránh quá nhiều thứ. Lần này chẳng còn đường lui nữa rồi.

Nghiêm Hạo Tường xách túi lớn túi nhỏ vào xe, vốn dĩ muốn dùng đồ ăn để dỗ dành bạn trai nhỏ, không ngờ lại là cậu mở lời trước.

"Anh có người khác rồi phải không?"

Hạ Tuấn Lâm bình tĩnh nhìn anh, giống như chỉ đang hỏi hôm nay chúng ta ăn gì vậy.

Nghiêm Hạo Tường bị câu nói này chọc cho bật cười thành tiếng. Anh gạt cần số khởi động xe, hỏi lại cậu.

"Em lại đang đùa gì vậy?"

"Nghiêm Hạo Tường!"

Hạ Tuấn Lâm lớn giọng, thoáng thấy nụ cười trên môi anh dần dần thu lại, cậu cũng theo đó mà chột dạ mấy phần, chỉ đành quay mặt nhìn ra ngoài cửa kính, kiên định nói tiếp.

"Em nhìn thấy rồi." Hạ Tuấn Lâm cố nén thứ cảm xúc gắt gỏng sắp trào lên cuống họng. "Thấy ảnh của cậu ta."

Nghiêm Hạo Tường nhíu mày khó hiểu, nhưng không vội đáp lại mà chờ cậu nói tiếp.

"Anh đừng có mà giả vờ giả vịt." Hạ Tuấn Lâm đánh lên bả vai anh một cái nhẹ như mèo cào, không phải vì cậu sợ làm chệch tay lái mà là do sức lực chỉ có đến thế mà thôi.

[Tường Lâm] Bẫy ThúNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ