17

411 42 0
                                    

17.

"Cậu Hạ. Tâm lý của cậu không được ổn định. Phiền cậu hãy kể hết với tôi những gì cậu nhớ được, thậm chí là những gì xảy ra gần đây mà cậu thấy kỳ lạ."

Hạ Tuấn Lâm gật đầu, cậu dùng tông giọng đều đều thuật lại tất cả mọi chuyện, từ những mẩu kí ức vụn vặt thoáng qua, hay là những e-mail nặc danh kỳ quái.

Cậu biết, người trước mặt này đang nắm giữ một phần bí mật.

Bác sĩ Trương sắp xếp lượng thông tin vừa nhận được với những gì Nghiêm Hạo Tường cung cấp, trầm ngâm suy nghĩ.

Trường hợp này, tương đối hiếm gặp.

Chuyện cũ của hai người, anh cũng nắm được vài phần.

Từ biểu hiện của Hạ Tuấn Lâm cho thấy, cậu không toàn nhớ được tất cả mọi chuyện, những mảng kí ức của cậu có phần rời rạc, xen lẫn tâm trạng hoảng loạn.

Đáng lý ra, những gì thuộc về hiện thực sẽ không bị cảm xúc chi phối quá nhiều, trạng thái này của cậu, khá giống với đa nhân cách, nhưng cũng xen lẫn với loạn thần hoang tưởng.

"Cậu đang nói dối." Bác sĩ Trương tiếp tục công kích.

Hạ Tuấn Lâm lập tức rơi vào trạng thái hoảng loạn, liên tục lắc đầu, bàn tay run rẩy cào lên mặt bàn, như muốn cắm mười đầu ngón tay xuống lớp gỗ mục.

"Hạ Tuấn Lâm." Anh tiếp tục gằn giọng. "Cậu biết ý tôi là gì mà."

Động tác của người kia bỗng ngưng bặt, cậu dựa người vào lưng ghế, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên bàn không theo một quy luật nào cả, khóe môi chậm rãi giương lên, vẫn là đôi mắt trong veo không tì vết, lẳng lặng nhìn anh, rồi phun ra một câu giễu cợt.

"Chán chết đi được. Đúng là cái đồ nhát cáy mà."

Như lập tức biến thành một người khác.

Kẻ nào không biết chắc chắn sẽ bị một màn vừa rồi dọa ngã xuống khỏi ghế, nhưng bác sĩ Trương lại không như vậy. Anh càng chắc chắn hơn về lập luận của mình.

"Hạo Tường cũng biết rồi. Cậu nên thành thật với nó đi."

Anh thở dài nhắc nhở, lại nhận được một nụ cười khinh bỉ từ cậu.

"Anh ta lại biết?" Hạ Tuấn Lâm giả bộ nhíu mày "Anh ta cùng lắm biết được việc Hạ Tuấn Lâm thân yêu của anh ta đã nhớ lại."

Cậu chống cằm, vươn tay cầm lấy một chiếc bút bi trên bàn, lơ đang xoay bút.

"Còn anh thì khác. Bác sĩ Trương." Cậu cười cười "Nói đi, làm sao mới có thể đá bay được cái nhân cách hèn mọn kia đi."

Bác sĩ Trương thuận theo lời cậu mà đáp.

"Không phải hai người vốn là một sao, cậu tự thương lượng đi."

"Thương lượng được thì giờ Nghiêm Hạo Tường đã chẳng còn trên cõi đời này nữa đâu." Cậu cười, như vừa mới nói ra một câu bông đùa nào đó mà thôi. "Nó là vật chủ, nó không muốn anh ta chết. Tôi không ép được."

Bác sĩ Trương im lặng không nói.

Mọi hoạt động của Hạ Tuấn Lâm luôn được Nghiêm Hạo Tường để mắt đến, mặc dù không hoàn toàn kiểm soát nhưng vẫn có thể nắm được toàn bộ mọi ngóc ngách trong cuộc sống của cậu.

[Tường Lâm] Bẫy ThúNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ