31.

802 40 7
                                    

Warning: có H, 17+

Yoshinori tránh mặt không gặp Kim Doyoung suốt một ngày. Dù rằng biết mai là ngày cuối cậu ở đây rồi, nhưng hắn vẫn cố không gặp cậu một cách triệt để. Hắn còn nghĩ, lúc cậu về hắn cũng sẽ không gặp.

Buổi tối hôm nay, Yedam cùng hắn ra ngoài bàn công việc. Trong người Yoshinori đang có rượu vì ban nãy uống với khách hàng, ánh mắt hắn đờ dẫn nhìn ra cửa sổ, phong cảnh bên đường thay đổi liên tục, ánh đèn của bảng hiệu gần đó cứ hắt vào cửa sổ, vệt sáng vệt tối hiện lên liên tiếp.

Hắn đột nhiên hỏi Yedam: "Anh cảm thấy tôi gặp cậu ấy ở đây, là do duyên còn chưa dứt, hay chỉ là ngẫu nhiên?"

"Tôi nghĩ ngài đã sớm đoán ra rồi." Yedam hiểu rõ Yoshinori không dễ buông đoạn tình cảm này.

"Tôi từ chối cậu ấy." Yoshinori thở hắt ra.

"Vì ngài sợ?"

"Phải, tôi sợ. Tôi sợ cậu ấy lại một lần nữa sẽ lại quay đi, sẽ lại phũ phàng." Yoshinori nói thẳng ra những lời thật lòng.

"Ngài có can đảm sống tiếp cuộc sống một mình này không? Chỉ cần ngài trả lời được câu hỏi này, tự ngài sẽ có đáp án chính xác nhất."

"Tôi không, nhưng cũng không dám yêu nữa." Yoshinori nói ra do dự trong lòng.

"Tôi cũng không dám khuyên ngài quay lại, chỉ dám nói thế này, nếu yêu thương làm con người ta đau khổ, tôi dám chắc trên đời này chẳng ai dám yêu. Nhưng bởi vì sợ hãi nó mà sống cả đời trong đơn độc, thật sự là một điều đáng tiếc. Ngài hãy nhớ, cuộc đời này không nợ ngài cái gì, ngài cũng không nợ nó cái gì, ngài chỉ nợ bản thân mình một hạnh phúc."

Yedam không trực tiếp khuyên Yoshinori buông bỏ hay bắt đầu, chỉ nói như thế. Nhưng mấy lời này đã quá rõ ràng, hắn nghe qua liền hiểu.

————

Kim Doyoung ngồi trong phòng soạn đồ, vé máy bay cậu cũng đã đặt, chuyến bay xuất phát vào 11h trưa mai. Có thể sẽ không kịp nói lời tạm biệt, cả ngày hôm nay cậu luôn trông ngóng đợi Yoshinori về, nhưng hắn luôn không có ở khách sạn, cho đến 21h cũng không thấy đâu. Giờ đã 22h, nếu hắn về thì có lẽ đã ngủ rồi cũng nên. Làm giám đốc bận rộn cả một ngày mà.

Đây chỉ là lý do để cậu chống chế cho ý nghĩ hắn không muốn gặp cậu mà thôi. Dù rằng hắn bận thật, nhưng cậu đã hỏi qua bà vú rồi, chưa từng có ngày nào hắn không trở về vài buổi để nhìn Kenta cả. Hôm nay là ngày đầu tiên trong suốt năm năm qua.

Nỗi đau và sự chua xót dâng tràn trào lên lồng ngực, cậu không thể nào khống chế được nữa rồi. Cậu yêu hắn, lại không cách nào ở bên hắn được nữa. Hắn cự tuyệt, bởi trước đây cậu đã khiến hắn sợ hãi với tình yêu của chính cậu. Bây giờ ngay cả nói câu "em yêu anh", cũng đã không còn kịp nữa rồi.

—————–

Kim Doyoung xếp hành lý xong vẫn không cách nào ngủ được. Đồng hồ đã điểm 00h, cậu ngồi dậy, mở cửa ra ngoài.

Rón ra rón rén bước về hướng căn phòng mà cậu đã đến đó được mấy lần rồi, cậu thật sự muốn gặp hắn. Dù chỉ là gặp thôi cũng được, về sau đã không còn nhiều cơ hội được thấy hắn, cho nên nhân lúc này tìm hắn, nhìn hắn thêm vài lần nữa.

[chuyển ver ; yoshido] YÊU LẦM CƯỚI SAINơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ