Động thai

27 3 0
                                    

Lúc Thẩm An cầm canh cùng thuốc dưỡng thai đến hoa viên thì hoàng đế đã cùng Triết phi về Khiết An cung. Hoàng đế trước nay dù Trịnh Thục Linh có làm gì hắn cũng không tức giận, cùng lắm là không đáp ứng nàng không thì đều là ngàn vạn sủng hạnh đều rơi trên đầu Trịnh Thục Linh, nay nàng tức giận bỏ đi hắn đi theo dỗ là hiển nhiên. Về đến Khiết An cung, Trịnh Thục Linh nhìn hoàng đế lại nhìn Thẩm An đang mang thuốc dưỡng thai đến liền khó chịu:

- Nàng ngoan, uống một chút nhé

Trịnh Thục Linh tiếp tục thêu một con thỏ trên tấm vải trắng không quan tâm hắn

- Linh Linh ngoan, ta đút nàng

Trịnh Thục Linh vẫn tiếp tục may con thỏ của nàng

- Linh Linh, ngoan. Uống một chút thôi, nàng gầy như vậy đứa nhỏ hút hết tinh lực thì phải làm sao

Trịnh Thục Linh không quan tâm hoàng đế, Xảo Nhi cùng Thẩm An nhìn cảnh này cũng đã quá quen nên đứng bên ngoài chẳng thèm quan tâm hoàng đế đang bị Triết phi lạnh nhạt, Thẩm An lấy trong ngực ra một khối bánh đưa cho Xảo Nhi:

- Cô ăn thử đi, ta từ ngự thiện phòng lấy được, rất ngon

- Đa tạ Thẩm công công

- Không cần khách sáo, cô ăn xong cứ tìm một chỗ mà chơi, bệ hạ bị ngó lơ cũng không phải ngày một ngày hai

Xảo Nhi mỉm cười cầm khối bánh chạy đến cái hồ ở gần đó ngồi xuống ăn, Thẩm An nhìn Xảo Nhi chạy đi cũng vui vẻ chạy đến ngồi bên cạnh, hắn dặn dò tiểu nội giám canh giữ cẩn thận, bên trong có chuyện phải gọi hắn ngay. Bên trong này, hoàng đế dứt khoát cầm lấy tấm vài trên tay Trịnh Thục Linh không cho nàng tiếp tục may nữa:

- Ngoan, nàng uống xong rồi lại thêu

- Ta không muốn uống

- Uống một chút thôi, thời tiết Hành cung dễ chịu, uống xong ta mang nàng ra ngoài chơi có chịu không?

- Ngài muốn thì tự mà đi, ta không muốn đi

- Vậy thì cũng phải uống, Linh Linh ngoan uống nào

- Nói không ép ta nhưng lúc nào cũng muốn ta làm theo ý chàng

Trịnh Thục Linh bên ngoài tức giận nhưng vẫn há miệng ra để hắn đút thuốc cho nàng. Xảo Nhi ở bên ngoài nhìn chằm chằm cánh cửa đang đóng khẽ thở dài, chủ tử khác xưa rồi

Trịnh Thục Linh lúc sáng đã ra ngoài, sau khi dùng bữa với hoàng đế, nàng cũng chỉ ngồi bên cạnh hoàng đế may một cái gối trẻ con. Hoàng đế xem tấu chương đôi lần sẽ ngẩng đầu lên nhìn nàng, thời khắc này hắn đã mơ ước rất lâu rồi, hắn thật sự mong nàng có thể cùng hắn bình yên bên nhau như vậy, mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ lạnh nhạt của nàng hắn thật sự không chịu nổi. Trịnh Thục Linh cũng không ngồi lâu, nàng cảm thấy không khỏe nên lên giường nằm nghỉ, hoàng đế ngồi duyệt tấu chương khi thoảng lại nhìn nàng, đến lúc hắn cũng muốn lên giường lại thấy Trịnh Thục Linh có điều gì đó không đúng, nàng đau đớn ôm bụng trán đầy mồ hôi:

- Linh Linh, nàng sao vậy, mở mắt ra nhìn ta nào

- Bụng ta, bụng ta đau

- Thẩm An, gọi thái y, mau gọi thái y

Hoàng đế bệ hạ sủng ta đến nghịch thiênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ