Fingering (H)

997 75 0
                                    

Art by Neul


Lưu Vũ trở về kí túc xá sau buổi quay muộn. Hôm nay đồng đội ở tòa A đều đang có lịch trình ở thành phố khác nên cả khu nhà chỉ có một mình Lưu Vũ. Anh cất túi xách vào trong tủ, cầm khăn bông cùng áo thun và quần ngắn vào phòng tắm dưới tầng trệt. Máy nước nóng ở phòng của Lưu Vũ đã hư được gần một tuần nhưng vẫn chẳng thấy quản lý có dấu hiệu nào là gọi người đến sửa chữa cả.

Dòng nước ấm nhẹ nhàng theo vòi sen tuôn xuống, lăn dài trên làn da trắng trẻo mịn màng, vẽ một đường cong nơi thắt lưng rồi trượt nhẹ đến gót chân nhỏ nhắn của Lưu Vũ.

Hương nến thơm nhàn nhạt khiến tâm trạng Lưu Vũ như được thả lỏng, chút mệt mỏi căng thẳng sau giờ làm cũng chầm chậm tan biến. Chỉ có duy nhất một mối bận tâm khiến anh mãi chẳng thể ném ra sau đầu.

Châu Kha Vũ.

Thái độ của cậu đối với anh những ngày gần đây rất lạ. Lạ đến mức anh cảm nhận được rằng cậu đang có ý muốn tránh né anh. Nhưng lý do vì sao thì Lưu Vũ vẫn chẳng hiểu nổi. Chắc là cậu nhóc lại giận dỗi anh chuyện gì đó mà không chịu nói.

Thêm cả mớ lịch trình bận rộn chồng chéo của cả hai khiến Lưu Vũ cũng chẳng có thời gian để mà dỗ dành hay để ý đến cậu. Bây giờ anh kết thúc lịch trình rồi thì Châu Kha Vũ vẫn chưa trở về. Chẳng biết tình trạng này giữa họ cứ kéo dài đến bao giờ nữa.

Lưu Vũ thở dài, vươn tay tắt vòi sen.

Anh với lấy cái áo thun rộng treo trên móc bên ngoài, trong lúc lơ đãng lại khiến chiếc quần đùi rớt thẳng xuống đất, dính nước ướt cả một mảng.

Chậc, xui xẻo quá đi mất.

Nghĩ tới nghĩ lui thì Lưu Vũ cũng không thể nào mặc chiếc quần ướt sũng đó lên người được. Anh tặc lưỡi, mặc áo sơ mi và quần con tạm lên người. Cũng may là hôm nay ở kí túc xá không có ai cả.

Bước chân đang định bước lên của Lưu Vũ chợt khựng lại, ánh mắt anh khẽ liếc về phía nhà bếp. Tự dưng thèm ngọt quá.

Vừa nghĩ thôi mà chân đã tự di chuyển, chẳng mấy chốc trước mắt anh đã là cái tủ lạnh to oành dán chi chít những tờ note của Tiểu Cửu viết, nét chữ nắn nót tròn trịa như thể trẻ con lớp một nom rất đáng yêu.

'Lưu Vũ! Nhớ giảm cân!'

Lưu Vũ vờ như không thấy cái note đó, anh mở tủ lấy ra cái bánh ngọt mà Lưu Chương đã mua hôm trước. Mới cắn nhẹ một miếng đã thấy vị dâu tây thơm ngọt lan ra khắp khoang miệng.

Đúng là đồ ngọt khiến tâm trạng người ta tốt lên mà.

"Tiểu Vũ..."

Hơi thở ấm nóng cùng với chất giọng trầm quen thuộc của ai đó đột ngột vang lên sau gáy.

Lưu Vũ giật mình đến mức xém nữa thì làm rơi chiếc bánh kem trên tay. Anh còn chưa kịp xoay người lại đã thấy bánh kem bị cướp đi mất.

"Sao anh... lại mặc thế này?"

Hơi thở của Châu Kha Vũ gần đến mức khiến gáy của Lưu Vũ nóng ran, đốt ngón tay thon dài của cậu vuốt dọc bên hông của Lưu Vũ, chầm chậm luồn vào bên trong lớp áo thun trắng.

[Bạo Phong Châu Vũ] OdnoliubNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ