Những đêm dài, gió chen vào ô cửa,
Thổi bùng lên một ngọn lửa sáng chói.
Khi gió lùa một thoáng xưa lầm lỡ,
Ấy là lúc kỉ niệm ùa ra coi.
Coi những ngày cực khổ kẻ tím mắt,
Coi tháng năm sáng ngày chiều tất bật.
Coi năm tháng bục mặt đếm từng đồng,
Và cứ sống, cứ chờ, cứ mong.
Ta ước nguyện một điều gì chăng?
Chẳng rõ lời của kẻ ngược chiều nắng.
Trái tim ta họa hồn qua ánh mắt,
Suốt đêm dông dài đổ vì ai?
Nếu khi trước ta là chiếc lá nhỏ,
Thì dáng lá vàng thu đợi thềm nước.
Nếu đã bước qua đời trắng bạc xa,
Ta nguyện lướt gặp bến tàu đã bỏ ngỏ.
Bỏ cái gì?
Bỏ ánh mắt khi ta nhìn chút xưa đã nát,
Bỏ trái tim chỉ có cát đổ trôi lòng,
Bỏ những ngày chắt chiu kiếm danh vọng,
Bỏ những ngày đổ lửa hồn mưa giông.
Để đến đêm dài khi gió lùa dập tắt,
Mắt khô đã cạn, hồn đã phai.
Khi trái tim còn nhen nhói ngọn lửa,
Sai lầm - phải chăng là để đời giông mưa?
12:53|05.24.22
BẠN ĐANG ĐỌC
a jonquils; - "những lời cuối cùng nhờ gửi trời xanh"
Poesía"ta đặt tâm vào những cánh chim trời, trời xám ôm hận một đời chẳng vơi. ta nào có dám mở lời, gửi tình gửi hận khéo đùa chơi." ---oOo--- ta ôm trọn lòng những mảnh đời vội vã, tim ta chẳng hóa mưa ngâu; nhưng dù có đặt bao nhiêu tấm chân tình vào s...