-TRUYỆN CHỈ ĐĂNG TẠI WATTPAD-
Trên thế gian, vạn vật đều có điểm khởi đầu và kết thúc, cũng như quy luật của tạo hóa sẽ không phải do con người quyết định. Tựa như chữ duyên, đó là ý trời. Hay chẳng hạn chữ yêu, nó lại là số kiếp.
Có lẽ ngay cả chính bản thân chúng ta cũng không phân định được khi nào thì con tim bắt đầu rung động, và cũng chẳng thể nào lý giải rõ ràng nguyên do bắt nguồn từ đâu. Đôi khi đơn giản chỉ là nụ cười, ánh mắt, bờ môi cũng đủ để trái tim bị níu lại, vấn vương bồi hồi.
Điều đó là do con tim chứ không phải lý trí có thể làm chủ, cho dù là người lạnh nhạt vô cảm đến đâu đi chăng nữa, thì khi vướng phải chữ tình cũng không thể thoát được.
Một khi trái tim đã trót trao đi thì khó có thể điểu khiển được. Nó chỉ càng nồng nhiệt, cháy bỏng say mê, chứ không thể nói quên là quên, vứt bỏ là vứt bỏ.
Long Ngạo Thiên nhìn người đối diện chơi cờ với mình, nàng không nói chuyện gì đã xảy ra nên hắn cũng không hỏi tới. Nhưng thật sâu trong đôi mắt ấy có điều gì đó khiến lòng hắn nặng trĩu.
"Sao vậy, thích ta rồi sao".
Đôi mắt trong suốt như mặt hồ thu tĩnh lặng, khi nhìn hắn lại ẩn chứa sự dịu dàng mềm mại phủ đầy hương xuân, không né tránh cũng không hề dấu diếm tình ý của mình, khiến hắn mỗi lần nhìn vào trong thế giới ấy như bị đắm chìm không lối thoát.
Hắn cũng biết mình đã nảy sinh tình cảm với nàng, không biết từ lúc nào, cũng không hiểu là vì sao. Nó không hề báo trước mà đến một cách nhẹ nhàng như cơn gió, thấm đẫm tựa lúc nào không hay, vượt qua cả tầm kiểm soát, lớn đến mức hắn không đong đo đếm được.
Bàn tay chạm nhẹ đôi má trắng hồng như cánh hoa đào còn vương đọng sương mai, như có thể chạm vào tận sâu trong tâm hồn nàng. Chưa bao giờ hắn có thể cảm nhận rõ ràng điều mà trái tim mình muốn nói như bây giờ.
"Ta thích nàng".
Ba chữ, mười một từ, hàng trăm cách phát âm, nói ra thật đơn giản, ngắn gọn và dễ dàng. Nhưng hơn ai hết, hắn biết bản thân mình cũng không ngờ tới sẽ có một ngày mình lại nói ra điều này một cách thẳng thắn như vậy. Đâu đó trong trái tim bây giờ chỉ đong đầy ấm áp và yêu thương.
Lạc Vô Tâm nhìn gương mặt thân quen, trong đôi mắt hổ phách ấy là hình bóng mình, một hình ảnh hoàn toàn khác biệt, một thứ cảm xúc không kịp gọi tên ập tới, khiến cho tầm nhìn mờ đi, như bị phủ đầy hơi nước. Vì sao vậy nhỉ, đâu phải mưa cũng không phải giông bão, nhưng sao lòng lại thấy lạnh giá như vậy.
A, có thứ gì đó chảy ra từ mắt, có chút mặn, có chút chát, lại như còn pha thêm vị đắng cay. Giống cõi lòng của nàng bây giờ, ngập tràn đau sót, mỏi mệt đến nỗi chỉ cần thở thôi cũng khó khăn.
Sau khi nói ra được điều trong lòng, không phải là gương mặt rạng rỡ như mùa xuân nhìn hắn mỉm cười, chỉ thấy từng giọt từng giọt trân châu vô giá thi nhau rơi xuống, làm mờ đi đôi mắt phượng to tròn như minh châu tỏa sáng, khiến trái tim hắn như bị ai đó bóp nghẹn, chân trâu càng rơi, lòng càng thắt.
Đến khi không chịu nổi nữa, muốn đưa tay vụng về chạm vào đôi mắt mà hứng lấy nâng niu, muốn xoa đi nỗi đau của nàng.
Lần đầu tiên hắn cảm nhận được nỗi đau không phát thành lời, lại có thể đau đến nỗi khiến tim hắn xót xa như vậy.
Lạc Vô Tâm vô thức tìm kiếm vòng ôm của hắn, nàng biết khoảnh khắc này là điều mình đã mong chờ suốt hai khiếp, nàng đã nghĩ mình sẽ hạnh phúc đến không thể diễn tả được, nhưng hóa ra không chỉ vậy, mà nó còn thêm đau xót tiếc thương cùng cực.
Ông trời thật đúng là trêu ngươi tâm người mà.
BẠN ĐANG ĐỌC
Thiên Hậu Độc Nữ [HOÀN]
RomanceĐÂY LÀ MỘT CÂU CHUYỆN HAY VÀ MỚI LẠ. HÃY TIN MÌNH. MỜI CÁC BẠN THƯỞNG THỨC.❤