-TRUYỆN CHỈ ĐĂNG TẠI WATTPAD-
Lạc Vô Tâm thấy hắn đi mới mở mắt, hai tay nắm lấy tấm lụa mỏng như muốn che đi gương mặt đỏ ửng lại.
Trời ơi nàng tưởng rằng sẽ chết trong nụ hôn vừa nãy, đến nỗi vừa rồi nàng còn không dám nhìn thẳng vào đôi mắt nóng rực như muốn thiêu đốt của hắn.
Cảm giác bây giờ nếu như gặp hắn sẽ ngại ngùng không biết nói gì. Trước mắt nàng cần tìm nơi nào đó thoáng khí hơn trốn đi, nàng thật sự sắp không thở được.
Long Ngạo Thiên vừa bước vào đại điện Long triều đã thu hút tất cả tầm nhìn của mọi người. Có ngưỡng mộ, ghen tị, có mưu tính ý đồ. Hắn bây giờ là người nam nhân khiến tất cả nữ nhân trong thiên hạ muốn được gả.
Dĩ nhiên là ngày đầu tiên diện kiến không thể nào đề nghị kết thân được, phải nhớ là thế cục nay đã khác, họ chỉ là nước phụ thuộc vào Long triều thôi.Long Ngạo Thiên cảm thấy lồng ngực như có gì đó tắc lại bên trong, hắn chỉ tham dự một lúc rồi lấy lý do rời khỏi. Hắn nghĩ chuyện này có liên quan đến nàng, không biết nàng bây giờ có gặp chuyện gì không, nên cần nhanh chóng gặp lại nàng.
Chỉ vừa bước vào cấm địa Uyên Ương Các thì tim hắn đập chậm lại, tiếng nhịp tim đập chậm dần chậm dần khiến cơ thể hắn choáng váng, ngay sau đó không chịu được nữa mà ngã xuống.
Vô Ảnh không kịp đỡ lấy thốt lên.
"Chủ thượng".Lạc Vô Tâm đang nằm phơi mát hóng gió trên đỉnh núi nghe thấy vậy, bằng tốc độ không nhìn rõ xuất hiện đến bên cạnh hắn.
Nhìn gương mặt vừa nãy còn dịu dàng nhìn mình nay chỉ có thể nhắm mắt, hàng mi hắn hơi nhíu lại chứng tỏ nỗi đau bắt đầu phát ra.
"Đưa chủ nhân ngươi về phòng".
Niềm hạnh phúc quá lớn khiến cho nàng tham luyến, để rồi cố tình quên đi hiện thực phũ phàng.
Biết rằng sớm muộn gì nó sẽ đến, nhưng không ngờ lại nhanh đến nỗi nàng chưa kịp nói lời tạm biệt.Nhìn người đang nằm trên giường, gương mặt tái nhợt nhạt, đôi môi mím lại vì chịu đau đớn.
Nước mắt không kìm được nữa mà tuôn rơi, thi nhau tuôn trào không thể dừng được, như thác nước tranh nhau đổ về cội nguồn.
Chạm vào gương mặt nam tính cuốn hút, hình như càng nhìn càng thấy không đủ. Hình ảnh của hắn nhòa đi trong nước mắt, chỉ thấy cơn mưa trong mắt nàng mơ hồ khóa hắn lại trong đó, thành vệt mờ dù cố thế nào cũng không bắt được.
Nàng muốn nhìn hắn rõ hơn, để có thể khi nhớ đến sẽ in đậm hiện về. Nhưng không hiểu sao càng cố ngăn lại, thì bờ đê ấy càng tuôn trào nhiều hơn.
Lạc Vô Tâm cầm bàn tay to lớn của hắn, đeo chiếc nhẫn cổ lên ngón áp út của hắn, giống y hệt chiếc nàng đang đeo, môi hạ xuống hôn lên đó chứa đựng sự trân trọng thủ thỉ.
"Nguyện chàng một đời bình an, thần linh bảo hộ, mọi điều an lành sẽ ghé thăm".
Ngẩng đầu lên nhìn lại gương mặt người nàng lỡ gặp trót yêu. Có đôi khi chỉ cần gặp đúng người là tự khắc tình cảm sẽ nảy sinh. Cho dù cố ý né tránh đến đâu đi chăng nữa, thì con tim cũng không thể nào chạy thoát.
Nàng vốn chỉ như u hồn phiêu bạt thế gian, nhưng vì gặp hắn mà nảy sinh tham vọng.
Đặt nhẹ nụ hôn lên vầng trán anh khí, giọt nước mắt như tham luyến hơi ấm mà thi nhau rớt xuống, muốn được xà vào lòng người mình yêu. Nàng nức nở thừa nhận trái tim mình.
"Ta yêu chàng".
Nói dứt câu thân ảnh cũng rời đi, trong không khí, hương sen thanh mát như còn vương vấn mãi không tan.
Lời chia tay đôi khi không thể trực tiếp nói được, nhưng có đôi khi đó cũng là lời nói dễ truyền đạt nhất.
BẠN ĐANG ĐỌC
Thiên Hậu Độc Nữ [HOÀN]
RomanceĐÂY LÀ MỘT CÂU CHUYỆN HAY VÀ MỚI LẠ. HÃY TIN MÌNH. MỜI CÁC BẠN THƯỞNG THỨC.❤