Chương 9 : thích mất rồi

207 18 2
                                    

Kể từ lần cuối Tống Á Hiên đến WX thì bây giờ đã được bảy ngày rồi.

Cậu mất tích, đúng tròn một tuần.

Tâm trạng của Lưu Diệu Văn lúc này hỗn loạn vô cùng. Những xúc cảm khó tả cứ dồn dập ùa đến tâm tư của chàng thanh niên.

"Ngọc Ngân, Á Hiên hôm nay có đi học không em?"
Ngọc Ngân chỉ nhẹ lắc đầu.

Nhìn Diệu Văn lúc này làm Ngọc Ngân không khỏi cảm thấy thương xót. Vẻ mặt cô nàng trầm ngâm đi hẳn. Ngồi xuống chiếc ghế gần đó, cô gái thở dài một hơi nặng nề, giọng nói không khỏi lo lắng nói chuyện với Adora.

"Em lo cho anh Diệu Văn quá chị, hôm nay đã là ngày thứ tư anh ấy hỏi em về Á Hiên rồi. Không biết cứ tiếp tục thế này thì có ổn không nữa."

Adora chống cằm, hướng mắt nhìn về thân xác như mất hồn của Lưu Diệu Văn, "Chị hi vọng thằng nhóc sẽ ổn. Nhưng mà Ngọc Ngân, em là bạn thân của Á Hiên đúng không? Sao em không gọi cho em ấy?"

"Điện thoại của cậu ấy không liên lạc được. Đến nhà thì cũng chẳng có người ra tiếp. Em hết cách rồi chị ơi."

Bên ngoài, trời bỗng chốc đổ mưa rất to.

Diệu Văn ngồi thẫn thờ trước quầy order, đưa mắt nhìn xa xăm về khoảng trời ngoài kia. Trên gương mặt ưu sầu của chàng thanh niên thoáng chốc hiện lên một nụ cười hạnh phúc. Cơn mưa kia làm anh nhớ về khoảng thời gian lúc ấy.

Chuyện xảy ra vào một tháng trước. Hôm đó là một ngày mưa rất to, sấm chớp nổ ầm ầm vang khắp cả một bầu trời rộng lớn.

Từ bên ngoài, bóng dáng chật vật của cậu thanh niên chạy ùa vào trong quán. Vừa bước chân vào WX, cậu trai liền la lên.

"A! Trời đổ mưa lớn quá!"

Theo bản năng nghề nghiệp, Lưu Diệu Văn không ngần ngại lên tiếng.

"Bên góc trái của quán có khăn lông để ở đó. Quý khách có thể sử dụng để lau nước mưa."

Nghe anh nói xong, Tống Á Hiên liền dùng ánh mắt hình viên đạn lườm thẳng mặt anh chàng, sau đó lên tiếng "hứ" rồi giận hờn trách móc, "Em ướt mưa như này mà anh dửng dưng như hong có gì. Người yêu của mình mà bỏ bê vậy đó coi được hong? Dỗi luôn!"

Dứt lời, Tống Á Hiên liền ngồi xuống cái ghế cạnh bên, mặc kệ người ngợm ướt như chuột lột. Hai tay cậu khoanh trước ngực như một vị giáo viên nghiêm khắc, đôi má phồng ra đáng yêu hệt như một em thỏ đang nhét đầy thức ăn vào trong đó. Không những thế, bờ môi đỏ mọng chúm chím còn bĩu ra nhõng nhẽo. Miệng tuy nói là hờn dỗi, thế nhưng biểu hiện lại chẳng giống tí tẹo nào. Tống Á Hiên nào biết rằng, những hành động tự nhiên ngô nghê đó đã một cước đi thẳng vào mắt xanh của Lưu Diệu Văn.

Một lúc sau, bỗng dưng trên đầu Tống Á Hiên bị trùm tối đen như mực.

Cậu thoáng chút giật mình, nhưng ngay sau đó liền lấy lại được bình tĩnh, rồi ngồi yên một chỗ lên tiếng cười haha đầy khoái trá.

Không biết tự lúc nào mà chàng Lưu order đã đến gần cậu Tống học sinh, trên tay anh còn cầm theo một chiếc khăn lông rồi đặt lên đầu lau khô tóc cho cậu.

"Aing~ Cái anh này kì ghê~ Tự nhiên cái làm vậy với người ta à hí hí." Cậu bụm miệng cười, lời nói tuy có tự tin nhưng hai bên má cậu con trai đã nổi lên tầng tầng lớp lớp sắc đỏ.

Tống Á Hiên đang ngại ngùng trước hành động ôn nhu của crush.

Lưu Diệu Văn không nói gì, anh chỉ hạ tầm mắt nhìn xuống chóp mũi đáng yêu của cậu rồi mỉm cười vô âu.

Hôm nay tuy có ướt mưa nhưng Á Hiên lại chẳng thấy bực bội như mọi hôm, vì hôm nay có chàng Lưu ra tay chăm sóc cho. Ngày tuyệt vời của Tống Á Hiên cuối cùng cũng đã đến sau bao lâu chờ mỏi mòn.

"Văn ca, có phải anh thích em rồi hong?" Á Hiên ngước mặt lên nhìn Diệu Văn rồi chớp chớp ánh mắt long lanh.

Khác với sự mong đợi của cậu, anh chỉ trả lời xúc tích một câu, "Tôi sợ quý khách bị cảm sẽ không uống được trà sữa nữa nên mới giúp quý khách thấm nước."

Ngay khi câu đáp của người đàn ông xấu xa kia vang lên thì nụ cười trên môi của cậu bé ngây ngô cũng vội vàng lụi đi mất. Nét mặt cậu căng đét như dây đàn sắp đứt. Á Hiên nhìn thẳng vào khuôn mặt điển trai kia bằng ánh mắt đăm đăm sát khí, cậu mỉm cười.

"Hay đấy chàng Lưu order. Trái tim tui vừa bị anh làm cho tan nát. Tiếng "break" trong lồng ngực tui như từng cơn sấm nổ ầm ngoài kia. Tàn nhẫn. Quá tàn nhẫn. Hay cho một họ Lưu biết cách trêu ngươi tui. Bé Tống ghim nhẹ nha."

Chỉ là vô tình, Diệu Văn thật sự không muốn biểu hiện như thế này. Nhưng sự đáng yêu của cậu làm anh mất kiểm soát mà phụt cười một tràng thật sảng khoái. Tiếng haha vang vọng khắp cả không gian rộng lớn của quán.

Vừa cười anh chàng vừa lên tiếng xin lỗi.

"Xin lỗi quý khách, tôi không cố ý, nhưng mà hahaha!"

Cả khuôn mặt của Á Hiên lúc này cứng đờ ra vì nhục nhã, khoé môi cậu giật giật, lại một nụ cười mỉm thân thiện dành cho Diệu Văn, "Nhưng mà hahaha là cái gì vậy họ Lưu? Vui vẻ quá nhỉ? Tống nhắc nhẹ, toi ghim nha nha."

Bị ghim bởi một người đáng yêu như Á Hiên, Diệu Văn cũng nguyện ước bị ghim suốt đời. Vẻ ngây ngốc đáng yêu của cậu làm anh cảm thấy vui vẻ và dễ chịu. Trong thâm tâm anh lúc này, chưa thấu ra được, việc bản thân đã phải lòng Tống Á Hiên.

Ngồi mường tượng lại khoảng thời gian lúc ấy cũng đủ khiến tâm tình anh vui vẻ được phần nào. Nhìn những hạt mưa rơi ngoài trời đêm tối, khoé môi anh chàng chợt cong lên.

"Dường như tôi đã thấu ra được điều mà bản thân trước kia đã không hề hay biết. Á Hiên, hình như tôi thích em mất rồi."

[ Chuyển Ver ][ Văn Hiên ] Chàng Bán Trà Sữa Trân Châu Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ