7.

293 34 3
                                        

Nhân một tối rảnh rỗi, Mingyu lại đem đống ảnh mới rửa ra xếp. Chiếc giường rộng lớn bỗng chốc rải kín những bức hình, anh mò mẫm xem rồi cất gọn vào những cuốn album. Mở một chiếc túi giấy màu vàng khá dày, Mingyu nhìn những tấm ảnh Myungho đã chụp, buồn cười vì bắt góc chẳng đâu vào đâu, có tấm còn bị lệch trọng tâm nữa. Cũng giống như tính cách tùy hứng của cậu vậy.

Mỗi khi chụp ảnh Mingyu thường đắn đo chọn góc rất lâu, rồi căn chỉnh mãi mới hợp ý mình. Nhưng Myungho thì không như vậy, cậu cầm máy ảnh giơ lên liền bấm một cách vội vàng.

Trong đó có một tấm chụp góc cạnh mặt của anh, có một vết màu xanh lam nổi bật. Cậu đòi anh phải đưa lại tấm hình này cho cậu nên anh phải rửa nó ra.

Anh nhìn tấm hình trên tay mình một lúc, so sánh cái mặt lem nhem của mình với bức tranh của Myungho. Tất cả đều do bàn tay của cậu làm ra. Ban đầu có chút bất ngờ, kì thực anh không giận cậu. Ngẫm lại điều đó còn khiến anh bật cười vì sự tinh nghịch của cậu.

Cậu ta nhỏ hơn mình một tuổi mà vẫn thật giống một đứa trẻ. Một đứa trẻ trong thân xác người lớn không muốn trưởng thành.

Mingyu soạn ảnh rồi gửi cho đồng nghiệp, có lẫn vài tấm của Myungho. Cậu đồng nghiệp khen Mingyu chụp rất đẹp, anh chỉ nói đùa là người khác chụp chơi đấy. Lần nào anh cho cậu ta xem thành phẩm của mình là lần đó cậu ta không có chút nào chê bai. Có vẻ Mingyu đối với cậu ta giống một tiền bối đáng ngưỡng mộ trong nghề.

Anh lại ngắm bức ảnh chụp chính mình, nhớ lại ánh mắt của Myungho khi đó. Anh thực sự bị cậu cuốn hút, đến mức ngẩn ngơ ra rồi bị cậu lừa.

Lấy cuốn album đựng ảnh của Myungho ở trên giá, Mingyu lật lật rồi cất tiếp những bức ảnh mới vào ô trống. Anh không ngờ mình chụp cậu nhiều thế, cầm có chút dày. Có lẽ anh sẽ đưa lại cậu một ít để làm kỉ niệm.

Album ảnh của Mingyu có ảnh phong cảnh, đường phố Thụy Sĩ, có cả Myungho. Anh coi cậu giống như một nét đẹp của nơi này vậy. Một nét đẹp đặc biệt, vừa lạ vừa thân quen, mới gặp đã rất thích.

Mingyu nằm xuống giường, bên cạnh là đống ảnh chưa cất hết. Hướng ra bên ngoài cửa sổ, không khí vẫn có chút ẩm và mát lạnh. Tâm hồn của anh lại bay bay đến những ngày vừa qua, nhớ lại một số chuyện cũ. Trong đó có cả nụ cười của Myungho đẹp như nắng tháng 6...

Ở trong căn phòng trọ của mình, Myungho vừa đặt bức tranh mới hoàn thành bên cạnh những bức khác trong phòng vẽ, cất dọn mấy cái hòm đựng màu vào góc tường. Hôm nay cậu không có chút thèm thuốc nào, tâm trạng phải nói rất tốt. Ít khi vui vẻ như vậy, cậu mở máy chơi đĩa, phát một bản nhạc không lời đã cũ, một mình ngồi bên khung cửa hướng ra vườn hồng cùng một chai rượu vang đỏ.

Myungho thích rượu, nhưng chỉ uống vang nồng độ vừa phải. Cậu ý thức được những thứ rượu mạnh sẽ làm hao mòn mình, ít nhất là khiến đầu cậu choáng váng. Cậu uống rượu để thư giãn chứ không phải để mệt mỏi vì nó.

Trước đây khi buồn thỉnh thoảng cậu có rủ mấy tên đồng nghiệp hoặc ông chủ ở Roulette vừa nhậu vừa tán gẫu còn lại là toàn một mình tự uống. Gần đây thì có Mingyu. Nghĩ tới anh đi rồi không có ai ở bên trút bầu tâm sự bên ly rượu, cũng buồn thật đấy. Lại nhớ ra cậu không có một người bạn thân nào ở đây, để chí ít những khi buồn gọi người đó cùng đi chơi hoặc tản bộ. Cậu thật sự không có nổi một người như vậy.

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Jun 02, 2022 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

[GyuHao] [Shortfic] RedamancyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ