Chương 14: Nhớ em!
Em hát một lần cuối cho anh
Rồi em biết mình sẽ phải chia ly
Anh là điều tốt đẹp duy nhất mà em đã từng có.
Và em có thể nhìn anh rất rõ
Nhưng mỗi khi em làm vậy
Em biết chúng ta sẽ luôn nhìn thấy nhau.
Dù ở bất cứ nơi nào, dù khoảng cách có xa bao nhiêu đi chăng nữa.
Văn phòng giám đốc kinh doanh tập đoàn HQ.
Hoàng Quân ngồi cùng trợ lý Hà để bàn bạc về dự án mới chuẩn bị phát triển ở TP Buôn Mê Thuột. Đây là thành phố chưa phát triển về du lịch nhiều tuy mức sống khá cao. Thực ra dự án này tập đoàn đã lên kế hoạch từ 2 năm nay nhưng chưa thực hiện được do 1 số vướng mắc về giấy tờ đất đai. Hiện đã có sân bay tại thành phố vì vậy việc phát triển về du lịch sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Sau chuyến ở Đà Lạt, Hoàng Quân cũng không còn gặp Hạ Miên nhiều. Thực ra không phải hắn không muốn gặp cô mà vì không muốn khiến cô buồn nên hắn cố tình tránh. Hơn nữa hắn cũng cần thời gian để tính toán mọi việc. Bản chất kẻ kinh doanh là vậy. Cho dù tình cảm hắn dành cho Hạ Miên ngày 1 lớn theo thời gian, nỗi nhớ cô hàng ngày dày vò hắn 1 cách khổ sở, bệnh dạ dày của hắn ngày 1 nặng hơn, nhưng cũng chính bởi sợ rằng tình cảm đó sẽ không kiềm chế được mà làm tổn thương cô nên hắn cố gắng chịu đựng. Trước mắt hắn chưa thể kết thúc với Mỹ Kỳ. Hiện giờ đứng giữa 2 người phụ nữ, đứng giữa trách nhiệm và gia đình hắn thực sự bối rối.
— Giám đốc, ...có vợ anh đến.
Trợ lý Hà vừa nghe điện của lễ tân gọi lên liền vội vàng báo cho hắn, khuôn mặt anh pha chút lo lắng. Buổi sáng, khi nghe Mỹ Kỳ gọi điện hỏi về cô nhân viên tên Hạ Miên, trợ lý Hà đã hơi chột dạ. Trước đây Hoàng Quân yêu cầu anh tìm hiểu về Hạ Miên, quả thực anh đã có chút ngờ ngợ. Không ngờ giám đốc của mình lại có tình cảm với người phụ nữ đó, có lẽ sẽ có nhiều rắc rối sắp tới.
Mỹ Kỳ bước vào phòng giám đốc kinh doanh, hương nước hoa đắt tiền bao phủ toàn bộ không khí. Hôm nay cô ăn mặc rất đẹp, khuôn mặt trang điểm tươi tắn, quả thực vẻ đẹp của cô có thể khiến bất cứ người đàn ông nào cũng phải ngưỡng mộ.
— Hoàng Quân.
— Em đến đây làm gì?
— Em đến thăm anh, hơn nữa... có chút việc muốn nhờ anh.
— Có việc gì em có thể nói với Trợ lý Hà, đâu nhất thiết phải đến đây?
— Ừ, việc này nếu không có sự đồng ý của anh thì ai dám quyết định.
— Chuyện gì.
— Bên em đang chuẩn bị hội nghị khách hàng vì vậy có 1 số khách hàng quan trọng sẽ sang Việt Nam vào vài ngày tới. Em muốn được tư vấn 1 chút về lựa chọn khách sạn ở Hà Nội.