Thằng Nguyên tin rằng nó là một đứa trẻ may mắn, may mắn hơn bất kì ai khác. Vì nó được sinh ra, được sống đến tận ngày hôm nay, và vì nó được gặp anh Thành. Anh chăm sóc nó, không một chút toan tính nào, anh yêu thương nó bằng tất cả tấm lòng mà anh có. Nhưng nhiều hơn thế, anh dạy nó cách yêu thương.
Thằng Nguyên đã từng yêu và từng được yêu. Nó cũng từng có một tuổi thơ bình thường như bao đứa trẻ khác, từng được sống trong cái gọi là hạnh phúc mà về sau nó lại thấy thật xa xỉ. Có lẽ từ rất lâu rồi, nó quên đi cái gọi là yêu thương, nó quên đi cái cách nó đã từng được yêu thương, quên đi cách yêu thương với người khác, quên cả cách thể hiện cảm xúc của chính bản thân nó.
Khoảng thời gian đầu, lúc mới bị bố nó đánh, nó có khóc, nó ngồi một mình trong góc tủ, nấc lên từng hồi rồi lại tự nín. Về sau, nó vẫn khóc, nhưng chẳng có chút âm thanh nào. Mỗi lần bị đánh, nó chạy lên cái chòi trên đồi, ngồi một mình, lặng lẽ, có khi, nước mắt nó rơi xuống từ lúc nào mà nó cũng chẳng hay. Rồi lâu hơn, nó chẳng thèm khóc nữa, chẳng thèm phản ứng gì, nó để yên cho bố nó đánh.
Mẹ nó đi làm xa từ hồi nó học lớp ba. Ngày ấy, trừ nó ra, đám bạn bè đồng trang lứa với nó hầu hết đều chỉ là những đứa trẻ con chưa hiểu hết chuyện, nghe được dăm ba câu người lớn nói mà tự suy diễn ra sự việc. Ngày ấy, chúng nó ghét Nguyên, chê cười em, chúng nói mẹ em là người đàn bà bỏ chồng bỏ con mà đi biệt xứ. Chúng vẽ, viết lên bàn học của em, nói rằng em là đứa không có mẹ. Em lớn lên, cảm xúc của em trơ lì dần, còn đám trẻ ấy cũng lớn lên cùng em. Dù bây giờ chúng có trưởng thành hơn một chút, hiểu chuyện hơn một chút thì vẫn không ai muốn chơi với em cả, còn mẹ em thì vẫn chưa thấy về.
Thằng Nguyên đã sống như một cái cây non khô khốc với bộ rễ không còn chút sức lực nào. Nó vẫn sống như vậy suốt gần mười năm qua.
Và anh đã đến, như một lẽ tự nhiên, một lẽ thường tình nào đó mà nó lại thấy thật may mắn và kì diệu. Anh làm bộ rễ đã cứng đờ của nó sống lại, anh làm nó sống lại. Phải sau một khoảng thời gian rất lâu, lần đầu tiên, giọt nước mắt ấm nóng chảy trên má nó một cách rất thật, rất người, lần đầu tiên nó thấy cảm xúc trong lòng nó dâng trào một cách đột ngột mà chính nó cũng lúng túng, không biết phải xử lí ra sao.
_____
Sau ngày hôm ấy, bão cũng ngừng, trời đất bừng sáng trở lại. Trận bão mấy ngày qua đã làm mọi thứ tồi tàn hơn biết bao nhiêu. Trên hàng rào bắc tạm bợ, giàn hoa giấy lún phún hoa nặng trĩu ngả gần xuống đến mặt đường trơn và ẩm ướt, nay chỉ còn lại vài nụ hoa đẫm nước. Chân nó rảo bước trên đoạn đường gạch cũ, ngẩn ngơ đếm số viên gạch mà nó bước qua trong mỗi bước chân. Đầu nó cảm giác bay bổng hơn bình thường một chút, rất vô thực. Dù không biết đã trải qua biết bao nhiêu trận bão quét qua đảo, ấy là lần đầu tiên thằng Nguyên cảm thấy phấn chấn khi bão đi qua, nó cảm giác như chính nó vừa đi qua một cái gì đấy thật gian nan, mà bây giờ nó chạm được vào hạnh phúc, thứ hạnh phúc mà nó không dám tin rằng nó có thể chạm được.
Nó chưa bao giờ tưởng tượng ra việc nó sẽ yêu một ai đó, sẽ hẹn hò hay yêu đương kiểu ra sao. Nhưng có điều, từ sau hôm ấy, mỗi lần nó gặp anh Thành là nó cứ thấy ngài ngại. Còn anh Thành vẫn vậy với nó. Anh khác duy nhất ở chỗ hỏi han nó nhiều hơn về chuyện này chuyện kia, anh quan tâm và chiều chuộng nó như đang dỗ dành một đứa trẻ. Nếu hôm nào thằng Nguyên ngủ bên chỗ anh thì anh sẽ thật tự nhiên mà vòng tay, kéo nó lại gần, ôm nó chặt cứng để cả khuôn mặt của nó ấp vào ngực anh. Thế nhưng, cũng có hôm, anh giận dỗi nó điều gì đấy mà nằm quay lưng lại với nó. Thằng Nguyên biết anh dỗi, cũng lại nằm nhích người ra ngoài, thế là nó lăn xuống đất lúc nào không biết, chỉ biết đang ngủ, tự dưng nó nghe tiếng anh Thành gọi "Nguyên!" rõ hốt hoảng, rồi anh choàng dậy, nhìn thấy nó đang lăn lóc dưới nền nhà. Lúc ấy, anh sẽ lôi nó lên, ôm nó chặt hơn bình thường một chút, thế là hết dỗi.
BẠN ĐANG ĐỌC
| JAYWON | 52hz
FanfictionEm hát cho ai nghe? Khúc ca độc hành giữa đại dương xanh thẳm Từ năm này qua năm khác ______________________ Just imaginary