Chapter 3:

188 19 0
                                    

Midoriya, bằng tất cả tốc lực của mình, nhanh chóng chạy đi tìm người kia. Khi thấy rồi sẽ phải nói chuyện với cậu ấy cho ra nhẽ. Nhất định, nếu đúng như những gì Mineta đã gửi cho cậu, thì chuyện này sẽ ảnh hưởng đến tính mạng của cậu ấy, không phải là chuyện tầm thường.

Dù là cậu bạn đầu tím kia đã hết lời bảo cậu về chuyện cậu ấy gửi nhầm link thôi, làm gì có chuyện vô nghĩa như thế, rằng câu chuyện đó chỉ là ảo ảnh, đời thực sao có thể, nhưng chẳng biết vì lý do gì, Midoriya cứ không thể ngưng nghĩ về nó, tâm trí cứ bị đó khuấy đảo không ngừng.

Rồi thì mọi chuyện diễn ra như thế này, ngay trước mắt cậu.

Bảo cậu làm sao có thể làm ngơ?

"Todoroki-kun!"

Dừng bước trước hình bóng cậu bạn tóc hai nửa phân biệt, nhịp thở của cậu chẳng còn bình thường được nữa. Một phần mệt mỏi từ việc di chuyển qua lại liên tục ngay sau khi tập luyện, nửa còn lại, là sợ. Ánh mắt sắc bén từ người kia như một nhát dao xiên thẳng vào trái tim cậu.

Dù không nói, cậu có linh cảm rằng ai kia đang bảo cậu tránh ra đi, hoặc đừng lại gần, nhưng rồi, bản năng lại mách bảo rằng cậu không thể làm như vậy được. Từng bước chân chậm rãi tiến đến, như thăm dò, ẩn chứa chút niềm hãi hùng mong manh.

"Tớ đã thấy mấy bông hoa tuyết rồi, Todoroki-kun."

Yên lặng, biểu hiện này của Todoroki thúc giục cậu tiếp lời.

"Có lẽ, dù nghe thật phi lí, nhưng nó có thể liên quan đến Hanahaki, một căn bệnh giả tưởng."

"Mineta đã vô tình gửi nó cho tớ."

"Những cảm xúc đó..."

"Nếu không buông bỏ..."

"Chuyện này có thể mất mạng đó, nguy hiểm lắm."

Todoroki, người nãy giờ dường như đã dùng hết kiên nhẫn để lắng nghe câu chuyện của Midoriya chậm rãi thở dài, một tiếng bất lực, xen vào đó những điều khó chịu mà riêng mình cậu biết.

"Vậy thì sao?"

Cậu đáp lời. Dõng dạc. Cơ thể người kia, dù không hề chịu tác động bởi bất kì năng lực nào cũng bất giác đóng băng cả lại.

"Cậu muốn tớ phải làm sao, Midoriya? Quên cậu đi hả? Cậu biết tớ sẽ không làm thế, đúng không?"

Đứng im như pho tượng. Môi con người tóc xanh kia bậm bẹ câu "không phải thế", nhưng rồi lại thôi. Cậu lặng thinh, như một cách trừng phạt bản thân vì đã không chịu suy nghĩ trước mà cứ thế sồng sộc chạy tới. Chỉ là quá lo. Quá lo đã cướp đi tư duy vốn nhạy bén trong từng kế hoạch của cậu. Nhưng quá lo, nó không phải cái cớ để hành động tắc trách. Cũng chưa bao giờ, là một lý do đủ thuyết phục.

"Hay cậu muốn chữa, bằng cách đón nhận tình yêu của tớ?"

Tiến sát như dồn ép Midoriya vào mép tường, Todoroki như chẳng thể kiểm soát được hành động của bản thân nữa. Cậu đã từng nghĩ, nghĩ rằng tình yêu ấy là nguyên do của sự yếu đi về năng lực này. Cho dù có là vậy, cậu vẫn vô tư chấp nhận nó. Không chút phản kháng, không nửa phần hối tiếc.

[TodoDeku] Lạc vào miền ký ứcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ