Part 2

920 63 1
                                    

Ánh đèn lập lòe trên khắp mọi nẻo đường của Tokyo sầm uất, khiến cho em đôi lúc có chút chán chường. Vì một người sống ngoài ánh sáng như em, ngày nào cũng được soi rọi rực rỡ.

Bỗng chiếc xe dừng lại trước một hidden bar* ở Roppongi. Em hoang mang quay sang Ran:

"Lỡ có người nhận ra tôi thì sao?"

*hidden bar: quán bar ẩn mình giữa trung tâm thành phố (vd: đôi khi là ở sâu trong con hẻm hoặc phía sau kệ sách..)

Ran tháo dây an toàn của mình, rồi quay sang tháo cho em, giải thích:

"Quán bar này của em tôi, thông tin của em không bị truyền ra ngoài đâu mà lo."

Em trai sao, trên người gã đàn ông này đúng là đầy điều bí ẩn. Em cũng thoáng nghĩ, như vậy có khi còn tốt hơn việc biết quá rõ về nhau rồi dẫn đến chán ghét.

Khi vừa bước qua cánh cửa, hai người thu hút ánh mắt của tất cả các vị khách đang nhâm nhi rượu của họ. Một kẻ trên người toát lên sự thu hút tuyệt đối như Ran, bên cạnh là một đại minh tinh thì lại càng nổi bật gấp vạn lần.

Ran đón lấy ly rượu của người phục vụ đưa cho em, còn bản thân thì gọi một ly rượu mạnh. Bỗng một anh chàng với mái tóc ngang vai bước đến chỗ họ, anh ta nhìn Ran rồi lướt mắt đảo sang em. Ánh nhìn đấy rất lịch sự mà chẳng hề khiếm nhã gây cho phái nữ khó chịu như những gã trước đây nhìn em.

"Anh đang chiếm mất hào quang của chủ bữa tiệc rồi đấy, Ran."

Ran nhún vai, cười trừ:

"Người ta có cố ý đâu. Nhưng khai trương thế này cũng thuận lợi phết nhỉ, Rindou."

Thoáng chốc, phục vụ mang ra ly rượu mạnh được yêu cầu. Rindou cầm lấy đưa cho hắn:

"Chủ yếu cũng toàn người quen thôi. Đây không phải là.."

Em khẽ mỉm cười rồi cúi đầu chào đáp lại.

Rindou cũng nhận ra bên cạnh anh mình là một cô nàng nổi tiếng. Thì ra lại thêm một bông hồng khác sao, dù sao anh đã quen với mấy mối quan hệ phức tạp của Ran nên không muốn nhắc đến nữa.

Chỉ là không ngờ một nhân vật ở thế giới ngầm như anh em họ lại có thể với đến nơi đầy ánh hào quang xa hoa kia. Trong khi đó, một đại minh tinh xuất hiện như thế này thảo nào cũng sẽ gây chú ý cho mà xem.

Rindou khẽ thở dài:

"Anh như này là hơi nổi bật quá rồi đó!"

Hắn mỉm cười rồi nhìn sang người phụ nữ lộng lẫy đang khoác tay mình.

"Không phải tại anh, do cô nàng này đang phát sáng đó!"

Em nhìn hắn tỏ vẻ khó hiểu:

"Bộ tôi là bóng đèn chắc."

"Thấy chưa? Nhịn anh một câu là cổ không yên lòng được."

Rindou cũng hết thuốc chữa với ông anh của mình nên cũng tìm cách rời đi:

"Hai người cứ thoải mái! Em đi chào vài vị khách."

"Được rồi!"

Trước khi quay gót, em và Rindou còn nhẹ cúi đầu chào nhau. Trong lòng em thoáng nghĩ, mafia có thể vừa đẹp trai vừa lịch thiệp đến vậy sao.

[Tokyo Revengers | Ran Haitani] MontblancNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ