Chương 7

2.4K 250 67
                                    

Hơn 2 tiếng sau khi Porchay nhắn tin cho Kim, anh ấy vẫn không hề đọc. Bọn trẻ con đã trở về phòng từ bao giờ, chúng định kéo nhau ra hồ chơi nhưng May lại nói nó muốn xem hoạt hình. Venice và Bently tỏ vẻ không đồng ý, con bé bèn kéo tai hai thằng kia, lôi xềnh xệch như hai bao tải cát.

Con bé đúng là cháu của Tankhun...

Trong phòng Kim chẳng có gì chơi cả, anh ấy đã bỏ game và guitar từ lâu, đến cả thời gian ngủ còn thiếu thốn thì nói gì đến giải trí. Cậu nhớ tới hồi trước, Kim bắt đầu thích cậu kể từ khi anh ấy liên tục mua cả tá game mới và ngồi chơi với cậu cả ngày. Porchay lăn lộn trên chiếc giường rộng rãi đặt bên cạnh tủ quần áo, càng nghĩ về Kim càng thấy khó chịu.

Cậu ấy bắt đầu lục lọi tủ quần áo, kệ đồ trong phòng để giết thời gian.

Tủ quần áo có 7 ngăn, 2 ngăn lớn của cậu và của anh ta, 1 ngăn để đồ lót, đồ dùng sinh hoạt, 2 ngăn để chăn ga gối đệm và 2 ngăn nằm dưới cùng dùng để cất trữ ảnh, hồ sơ và tài liệu.

Trong tấm ảnh, Porchay 22 tuổi cười đến cong tít cả mắt lại khi cầm tấm bằng tốt nghiệp đại học trên bàn tay đeo nhẫn đính hôn, Kim ôm eo cậu, cũng mỉm cười trước máy ảnh. Dưới đó còn có ảnh Bently và May lúc mới sinh, ảnh chụp chung của cả gia đình, những tấm ảnh cũ từ lần hẹn hò đầu tiên của hai người họ. Bằng một cách nào đó mà Tankhun đã có cơ hội chụp chung với bác sĩ Top nhưng với Macau đứng bên tay trái mà Porchay dám chắc là Kim giữ lại tấm này vì muốn chọc tức anh trai mình.

Còn có rất nhiều ảnh của 3 đứa nhóc, từ lúc chúng sinh ra tới khi thằng Venice vào lớp 1 và cho đến hiện tại, gần nhất là sinh nhật May vừa diễn ra mấy tuần trước. Có vẻ như Kim 29 tuổi đã suy nghĩ đến chuyện có con nhưng anh ấy vẫn còn do dự điều gì đó.

Vấn đề là, từ sau tuổi 22, cậu và Kim không còn chụp riêng với nhau một tấm nào nữa. 

Từ sau khi tốt nghiệp đại học, công vua sức của Pỏchay tại gia tộc chính chính thức bắt đầu. Cậu vừa học hỏi, vừa đi gặp đối tác, vừa giúp anh trai quản lý giấy tờ bên gia tộc phụ. Ngài Korn yếu dần, Kim bị buộc phải quán xuyến tất cả để phụ giúp anh trai mình, thành ra cả hai người họ đều bận rộn.

Porchay không tin Kim không thể xin nghỉ một hôm. Porchay 24 tuổi có thể không nhận ra nhưng cậu thì nhận ra Kim có khả năng sắp xếp công việc của mình sang một bên để dành thời gian cho người yêu, dù chỉ là 30 phút thôi nhưng quan trọng là anh ấy có muốn hay không.

Trên tủ đầu giường chỉ đặt đúng một bức ảnh được chụp từ 2 năm trước, số ảnh cậu và Kim chụp năm cậu 17 tuổi còn nhiều gấp 5 lần số ảnh chụp riêng của hai người họ năm 22 tuổi, đến hiện tại thì không có tấm nào nữa.

Không ảnh chụp, không nhắn tin, không gọi điện.

Anh ấy chán cậu rồi sao?

Giống như bao cặp đôi khác, khi đã ở với nhau quá lâu, cảm giác mới mẻ ban đầu không còn nữa, cả 2 bắt đầu lạnh nhạt với nhau và xem đó là điều hiển nhiên. Giống như một cuốn tiểu thuyết đọc mãi cũng chán, nếu chẳng còn gì thú vị, người ta sẽ tìm đọc một quyển sách mới.

[Fanfic/KimPorchay] Lullaby [Kinnporsche the series/novel]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ