Chương 18

33 5 0
                                    

"A Phất, lại đây uống một ngụm nước."

"A Phất, ngươi xem đây là cái gì."

"A Phất..."

"A Phất..."

Sau khi vào bí cảnh Đồ Lan, Thiên Vô Tật giống như đột nhiên yêu thích cái xưng hô này, há mồm ngậm miệng đều "A Phất", khuôn mặt tất cả mọi người trong Thiên Diễn Tông đều ngơ ngác.

Trong mắt đệ tử Thiên Diễn Tông, sư tỷ Tần Phất chính là đóa cao lãnh chi hoa của Thiên Diễn Tông, bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày lại có một tiểu bạch kiểm có thể thân mật xưng hô với sư tỷ của bọn họ như vậy.

Hơn nữa rõ ràng tiểu bạch kiểm này có bối cảnh không tầm thường.

Huống chi, từ khi tiến vào bí cảnh tới nay, sắc mặt hai sư đệ ở Trì Kiếm Phong của Tần Phất đều tương đối khó coi.

Sắc mặt Hạ Tri Thu âm trầm có thể nhỏ giọt, mỗi lần Tần Chất nhìn thấy tiểu bạch kiểm kia đều là vẻ mặt tức giận, không thể không làm cho bọn họ suy nghĩ nhiều.

Tần Phất cũng không biết rốt cuộc là bọn họ đang nghĩ đến chỗ nào rồi, khi nàng bảo mọi người nghỉ ngơi, một nữ đệ tử coi như quen thuộc với Tần Phất bị mọi người đẩy lên đi tới trước mặt nàng, nhỏ giọng hỏi: "Sư tỷ, tỷ nói thật với ta, có phải chưởng môn ép tỷ làm cái gì hay không? Sư tỷ đừng sợ, tỷ chỉ cần nói ra, các sư đệ sư muội cho dù liều chết cũng sẽ bảo vệ tỷ!"

Lúc đầu Tần Phất còn chưa hiểu được ý tứ của nàng ấy, nghi hoặc nói: "Chưởng môn sư bá chưa từng ép ta làm cái gì a?"

Sư muội kia nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Tần Phất trước mắt, thuần túy nghi hoặc khó hiểu, lại nghĩ đến bọn họ vừa mới bí mật suy đoán, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống.

Truyện chỉ reup trên nền tảng wattpad_@nhienvandu1926 và dịch, edit do TYT_@teamcávoi

Nàng cắn răng, nói: "Sư tỷ, tiểu bạch kiểm kia vừa nhìn là biết có bối cảnh không đơn giản, chưởng môn còn ở trước mặt mọi người để cho tỷ chiếu cố hắn nhiều hơn, chúng ta nghĩ... Lão già chưởng môn kia ... Chưởng môn lão nhân gia hắn sẽ không phải là coi trọng bối cảnh của tiểu bạch kiểm này hay gì đó, muốn cho sư tỷ cùng tiểu bạch kiểm này liên hôn đi!"

Tần Phất: "......" Ngươi vừa mới nói lão già chưởng môn đi?

Tần Phất kinh hãi vì trí tưởng tượng phong phú của sư đệ sư muội mình.

Nàng theo bản năng nhìn về phía Thiên Vô Tật.

Hắn ngồi dưới một gốc cây, huyền bào buông xuống đất, một bộ dáng yếu ớt không kể xiết, thoạt nhìn càng giống tiểu bạch kiểm.

Thấy nàng nhìn qua, hắn cười tủm tỉm nhìn lại.

Tần Phất quay đầu lại, lại đối diện với ánh mắt lã chã chực khóc của sư muội mình.

Đầu Tần Phất đều lớn rồi.

Nàng rất muốn hỏi Thiên Vô Tật, rốt cuộc ngươi có biết mấy lời nói ở trên đại điện kia đã gây thành hậu quả gì không?

Thật vất vả mới dỗ được sư muội này đi, Tần Phất quay đầu lại nhìn thấy Chu Tử Minh bên phái Thanh Thành nhìn nàng giống như u hồn, vẻ mặt mười phần u oán, nhìn đến nỗi da đầu tê dại.

Tần Phất cảm thấy như vậy không được, thừa dịp không có ai chú ý trực tiếp kéo Thiên Vô Tật sang một bên, hạ thấp giọng: "Thời điểm ngươi gọi ta có thể đổi xưng hô không?"

Thiên Vô Tật: "Ví dụ như?"

Tần Phất suy nghĩ một chút: "Ngươi có thể gọi ta là Tần tiên tử."

Thiên Vô Tật cự tuyệt dứt khoát lưu loát: "Không cần."

Tần Phất: "Vì sao?"

Thiên Vô Bệnh: "Thật ngu ngốc."

Tần Phất:?

Thật ngu ngốc? Cái gì ngu ngốc vậy? Không phải đệ tử ngoại tông bình thường đều gọi nàng là Tần tiên tử sao?

Thiên Vô Tật nhìn ra nghi hoặc của nàng, chậm rãi nói: "Chu Tử Minh cũng gọi ngươi là Tần tiên tử."

Tần Phất gật đầu.

Thiên Vô Bệnh: "Chu Tử Minh quá ngu xuẩn, bộ dáng không quá thông minh."

Tần Phất không thể tin: "Cho nên ngươi cảm thấy xưng hô này cũng quá ngu xuẩn?"

Thiên Vô Tật thu liễm tay áo, thong dong gật đầu: "Ta tuyệt đối sẽ không làm bạn với kẻ ngu xuẩn."

Tần Phất: "..."

Chữa thương cho hắn nửa tháng, lần đầu tiên Tần Phất sinh ra xúc động muốn giết chết hắn.

Nhưng mà không đợi nàng làm cái gì, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, cánh tay Tần Phất bị người kéo lại, giọng nói hơi mang theo địch ý của Tần Chất truyền đến: "Người kia là ai, ta tìm sư tỷ ta nói mấy câu, ngươi có thể rời đi trước hay không."

Thiên Vô Tật tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn một cái, không nhúc nhích.

Tần Chất: "Ngươi!"

Thiên Vô Tật chậm rãi nói: "Sư tỷ ngươi còn chưa nói gì đâu."

Tần Chất: "Sư tỷ!"

Biểu tình sinh động trên mặt Tần Phất nhạt đi, gật gật đầu với Thiên Vô Tật, nói: "Ngươi đi trước đi, lát nữa ta đến tìm ngươi."

Thiên Vô Tật gật đầu, không nhanh không chậm rời đi.

Tần Chất hừ một tiếng với bóng lưng của hắn.

Không biết vì cái gì, động tác này của Tần Chất làm cho nàng cảm thấy phiền chán.

Trước kia cho dù là hắn làm cái gì, Tần Phất nhiều lắm là thất vọng, lần này trong lòng nàng lại tràn ra mười phần phiền chán.

Tần Chất thấy Thiên Vô Tật đi xa, nhỏ giọng hỏi: "Sư tỷ, sao tỷ không đeo dải lụa ta tặng cho tỷ?"

Tần Phất: "Ở bí cảnh không tránh khỏi muốn động võ, đeo không tiện hoạt động."

Tần Chất tin.

Hắn nhìn bóng lưng Thiên Vô Tật, hỏi: "Sư tỷ, tiểu tử kia có lai lịch gì, cư nhiên gọi tỷ như vậy."

Tần Phất không muốn giải thích cái gì, chỉ nói một câu: "Chúng ta quen nhau, hắn coi như là bằng hữu của ta."

Không biết vì sao, Tần Chất hết sức mâu thuẫn với từ "bằng hữu".

Hắn gần như vô thức hỏi: "Bằng hữu? Hắn chính là một tiểu bạch kiểm tay trói gà không chặt, hắn tới nơi này làm gì? Kéo chân sau của sư tỷ sao?"

Tần Phất nhàn nhạt hỏi ngược lại hắn: "Tô Tình Nguyệt chỉ là Luyện Khí kỳ, nàng tới làm gì?"

Tần Chất: "Ta ... Sư huynh sẽ bảo vệ nàng."

Tần Phất có chút phiền chán, lãnh đạm nói: "Ta cũng sẽ bảo vệ Thiên Vô Tật, các ngươi không cần lo lắng."

Nói xong trực tiếp rút tay ra, đi về phía Thiên Vô Tật.

Đi được một nửa, phía sau nàng truyền đến một ánh mắt gần như không thể bỏ qua, nàng quay đầu nhìn qua, thấy bên kia chỗ đệ tử Thiên Diễn Tông, vẻ mặt Hạ Tri Thu lạnh như băng nhìn nàng.

Tần Phất chỉ nhìn thoáng qua, lại dời tầm mắt.

Không thể hiểu được.

Chờ xung quanh đều an tĩnh lại, mọi người ngồi vây quanh lửa trại nghỉ ngơi, Tần Phất đứng trên một thân cây, nhìn quanh bốn phía.

Một tiểu đệ tử lần đầu tiên tiến vào bí cảnh hỏi nàng: "Sư tỷ, ngươi đang xem cái gì?"

Tần Phất: "Tìm thú thủ hộ của bí cảnh."

Đệ tử kia vẻ mặt mộng bức: "Không phải nói bí cảnh này không có nguy hiểm gì sao? Thú thủ hộ là cái gì?"

Tần Phất bật cười: "Nếu thật sự đơn giản đến một tia nguy hiểm cũng không có, phái Thanh Thành làm gì phải hợp tác với chúng ta."

Tiểu đệ tử ngây thơ hỏi: "Vì sao?" Vừa nhìn là biết trong lớp học không nghiêm túc nghe giảng bài.

Tần Phất kiên nhẫn giải thích: "Loại bí cảnh này, bình thường đều là cơ duyên đã phi thăng hoặc là cường giả đi về cõi tiên lưu lại cho hậu bối, nhưng cơ duyên cũng không phải tùy tùy tiện tiện là có thể lấy, cầm bảo vật lại không bảo vệ được bảo vật, lại quỷ dị, cho nên loại bí cảnh cơ duyên không dùng để rèn luyện này, đều sẽ có linh thú thủ hộ trông coi, đánh bại linh thú thủ hộ sẽ tương đương với việc có được tư cách lấy bảo vật cùng thực lực có thể bảo vệ bảo vật. Thực lực linh thú bình thường sẽ ở trên dưới tu vi nhập cảnh của bí cảnh. Nếu như mà nói bí cảnh này cũng có linh thú, vậy tu vi đại khái đang ở Kim Đan kỳ."

Bạch Nguyệt Quang Tha Bất Phụng BồiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ