Chương 30: Đèn đơn ổ biếc

11 0 0
                                    

Trong Tín Phương Viện quanh năm chỉ có hai bà lão quét dọn ở phòng tạp vụ. Trong viện dây leo um tùm xanh biếc, leo bám khắp nơi, trông giống như một cái ổ màu xanh lục. Mặc dù chỗ nằm được bố trí cực kỳ thoải mái, nhưng với ta lại không quen chút nào, suốt hai trăm năm cũng chỉ mới lần thứ ba qua đêm ở đây.

Trước đó ta bị Thái Tử điện hạ dọa phát hoảng, sau lại bị sự việc ở Ngự Hoa Viên dọa đến độ hồn vía lên mây, lúc này tay chân vô lực, vừa ngã xuống giường mây, trong đầu thầm nghĩ: cho dù đêm nay Đồng Sa Điện hạ có đến, đáng xuống căn phòng này tám mươi mốt đạo Hồng Thiên Huyền Lôi, cũng đừng hòng lôi ta khỏi giường cao gối êm này.

Một giấc mộng đêm ngọt ngào. Khi tỉnh lại, chỉ cảm thấy toàn thân yếu ớt, đầu óc nặng nề choáng váng, thử mấy lần nhưng vẫn không bò dậy nổi. Ngoài cửa sổ gió nhẹ khe khẽ, tiếng tranh cãi không ngừng, chắc là hai bà lão quét dọn không biết ta ở đây, xung quanh yên tĩnh vắng vẻ, mới có đôi lời tranh luận.

Một người nói: "Tiên giới lưu truyền hơn vạn năm, nói là vị Thái tử phi nương nương Ngôn Mạo Công Đức, bất luận điểm nào cũng đều là hi hữu hiếm có, hôm qua ta nhìn từ xa xa, cùng Thái tử sóng bước, còn không bằng một vị trong viện chúng ta."

Người kia nói: "Ta thấy Thái tử phi nương nương thật sự được lắm. Chung quy vẫn là công chúa của Điểu tộc. Vị kia dù gì cũng chỉ là một tiên nga quét dọn, ngay đến đầu tóc gọn gàng cũng không biết chải, có điểm quá mức phi thường rồi."

Ở trên giường, ta âm thầm phì cười. Lời này vào tai ta cũng thôi đi, sẽ chẳng nảy sinh sóng gió gì, nếu như vào tai Đan Chu, tương lai nàng ta qua cửa làm chủ Hoa Thanh Cung, hai bà lão này nhất định chết chắc.

Lại nghe thấy người đầu tiên nói: "Ta cũng sống đến cái tuổi này rồi, loại sự tình thế này lại nhìn không ra? Dung mạo chẳng qua là phù du, tính tình mới là điều tối trọng khiến người ta yêu thương. Vị trong viện chúng ta tính cách vui vẻ, lại thêm Tín Phương Viện này cũng chính là nơi cư ngụ năm đó của Thiên hậu nương nương khi là Trắc phi, Thái tử điện hạ có thể cho nàng sống ở đây, bà vẫn chưa nhìn rõ sao?"

Người kia kinh ngạc nói: "Điều bà nói lẽ nào là thật?"

Sự việc đêm qua vẫn còn lưu lại một bóng ma trong đầu ta, nghe thấy lời này, nếu như không phải tay chân vô lực, ta sớm đã sợ đến độ từ trên giường mây mà lăn xuống. Nghe thấy trong viện có người bỗng quát: "Là chê đầu lưỡi dài quá rồi sao?"

Đánh "Oành" một tiếng, ta đã từ trên giường mây rớt xuống, mặt đất được lót kim chuyên *, ta té đau đến độ xương cốt đều đau, nhịn không được rên rỉ ai ôi một tiếng, đã có nam tử nhanh chóng bước tới, một tay liền xách ta dậy, ném lên giường mây.

*Kim chuyên:một loại gạch đá chất lượng tốt được sử dụng chủ yếu trong kiến trúc của nội cung thời cổ. Vì đặc tính kiên cố, nếu dùng kim khí gõ xuống phát ra âm thanh rào rào, nên có tên cổ là kim chuyên.

Ta chỉ cảm thấy tim như ngừng đập, trên trán đã có từng giọt từng giọt mồ hôi lạnh túa ra, nửa ngày ngay đến ngón tay cũng không nhúc nhích được, bên tai vẳng đến thanh âm giễu cợt: "Trông có vẻ là một dã nha đầu khỏe mạnh như trâu, giờ phút này sao lại giả bệnh thế này? Chẳng phải là Thái tử phi nương nương đến, trong lòng ganh ghét, lúc này làm bộ dây dưa, những mong Thái tử điện hạ quay đầu lại nhìn?"

LONG PHƯỜNG TRÌNH TƯỜNG - LAM NGÃ THẢONơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ