*Hồ bơi*
Nàng: bỏ khăn ra được chưa?Cô: dạ được, Duyên tiểu thư- cô tháo khăn quấn quanh người nàng- tiểu thư nên khởi động trước khi xuống nước, nếu không sẽ bị chuột rút.
Nàng: tôi không thích!
Cô: vậy cũng không sao, tiểu thư bơi đi, tôi ở đây canh chừng.
Nàng nhanh chóng nhảy xuống hồ, làn nước mát lạnh bao bọc lấy cơ thể nàng. Nàng bơi vài vòng, vô cùng tận hưởng. Trong khi đó, cô căn dặn gia nhân chuẩn bị một ít trái cây và nước uống cho nàng. Cô thấy nàng bơi khá lâu, cảm thấy như vậy thật không tốt, nhanh chóng gọi nàng lên nghỉ ngơi.
Cô: tiểu thư, tiểu thư lên nghỉ ngơi một chút rồi xuống bơi tiếp có được không?
Nàng: tôi muốn bơi thêm một lúc nữa.
Cô: vậy...tiểu thư cứ bơi đi. Tôi ở đây canh chừng- giọng cô có vẻ hơi buồn.
Nàng vì thái độ của cô mà tụt hứng cũng chịu lên bờ. Cô nhanh chóng đem khăn tắm quấn quanh người nàng để nàng không bị nhiễm lạnh rồi mang đến cạnh nàng đĩa trái cây và nước uống. Nàng bây giờ mới để ý đến trang phục trên người cô, sáng giờ vẫn không thay đổi.
Nàng: vẫn chưa thay đổi trang phục sao?
Cô: dạ?
Nàng: từ sáng đến giờ cô vẫn chưa thay sao?
Cô: dạ chưa, vì tiểu thư dặn tôi ở bên cạnh 24/24 nên tôi không dám...
Nàng: vậy không lẽ định mặc nó suốt đời sao??- nàng bỗng dưng lại nổi hứng tên ngốc trước mặt.
Cô: tôi...
Nàng đứng dậy, có ý trở về phòng.
Cô: tiểu thư không bơi nữa sao?
Nàng: đến đây được rồi, trở về phòng.
Cô: dạ, Duyên tiểu thư.
Cả 2 trở về phòng, dĩ nhiên cô biết rõ mình sắp đối mặt với cái gì.
*phòng nàng*
Về đến phòng, nàng cởi khăn tắm, đứng trước mặt cô. Cô nhanh chóng đến gần, cởi thật nhanh bộ bikini trên người nàng, nhanh chóng bế nàng vào phòng phòng tắm.*phòng tắm*
Cô nhanh chóng mở vòi sen, chỉnh nhiệt độ vừa phải rồi làm ướt người nàng, lấy một ít dầu gội rồi nhanh chóng thoa đều lên tóc nàng. Cả 2 hiện tại đứng đối diện nhau, cô chỉ nhìn lên phía trên, cố gắng không dời mắt lung tung. Nàng chăm chú quan sát cơ thể cô. Mặc dù từ sáng đến giờ, nhưng trên người cô không hề có mùi khó chịu, ngược lại còn thoang thoảng hương thơm của bạc hà mát mẻ. Nàng tò mò chạm tay vào ngực cô, bóp nhẹ.Nàng: *rất mềm*
Cô: tiểu...tiểu thư đừng như vậy.
Nàng: tại sao, nên nhớ cô chính là người hầu của tôi.
Cô đỏ mặt, với lấy vòi sen xả tóc cho nàng.
Cô: tiểu thư nhắm mắt lại đi, nước sẽ vào mắt mất.
Nàng ngoan ngoãn nhắm mắt, nhưng lại hư hỏng đụng chạm khắp người cô, từ ngực đến mông. Cô cảm thấy hơi nhột nhạt nhưng vẫn không dám lên tiếng, để nàng tùy tiện làm gì thì làm.
BẠN ĐANG ĐỌC
VANDYN-HẦU GÁI
FanfictionBán thân để trả nợ, có lẽ chả ai muốn làm thế. Gia đình khó khăn và số nợ khổng lồ đã không cho cô có sự lựa chọn. Văn An, một gia tộc đầy hào nhoáng, độc nhất vô nhị Văn tiểu thư- Nguyễn Huỳnh Kim Duyên chính là chủ nhân của cô. Từ những việc nhỏ...