Bướng bỉnh

721 70 6
                                    

Anh ấy có thể hơi miễn cưỡng khi thừa nhận điều đó, nhưng Chan có một thói quen nhỏ là thỉnh thoảng anh quên mất việc chăm sóc bản thân mình

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.

Anh ấy có thể hơi miễn cưỡng khi thừa nhận điều đó, nhưng Chan có một thói quen nhỏ là thỉnh thoảng anh quên mất việc chăm sóc bản thân mình.

Người ta thường cho rằng đó là điều hiển nhiên đối với một chàng trai chủ động gánh vác trách nhiệm giám sát cuộc đời và sự hạnh phúc của bảy con người khác. Chan mang trên mình rất nhiều trách nhiệm, gánh nặng đè trên vai anh, không lấy làm khó hiểu khi rất nhiều vấn đề cứ trượt dài trong tâm trí anh.

Nhưng chính bởi vì sức nặng đè nặng lên vai, mà có lẽ Chan cần phải chăm sóc cho bản thân hơn so với mọi người một chút.

Thật không dễ dàng gì khi ở trong vị trí của Chan. Anh ấy sẽ không bao giờ đánh đổi nó để lấy bất cứ thứ gì trên đời, nhưng điều đó không có nghĩa là anh ấy không có những phút yếu lòng.

Chan lạnh cóng khi lê mình vào bếp lúc nửa đêm, đôi tay run nhẹ vì đói và cơ thể anh cảm giác như chỉ còn một giây nữa là có thể ngã quỵ. Dạ dày Chan co rút, đảo lộn bên trong, đầu anh nhức nhối và răng nanh đau đớn với một cảm giác đói khát sâu thẳm trong thâm tâm, không thể nào thoả mãn được.

Đã quá lâu kể từ lần cuối Chan được ăn.

Anh không hề có ý định quên mất, anh ấy thực sự không quên, nhưng anh đã dành quá nhiều giờ đồng hồ trong studio và thậm chí còn dành nhiều thời gian hơn cho việc chăm sóc cả nhóm, đồng nghĩa với việc thật không may là nhu cầu ma cà rồng của Chan đã bị hoãn lại và bây giờ cơn khát máu của anh ấy bắt đầu khiến anh đau đớn. Xương cốt của anh đang kêu gào nhức nhối, cơn khát chạy dọc khắp từng mạch máu trong anh, nuốt chửng mọi sự tỉnh táo và thay thế bằng cảm giác trống rỗng khiến anh trở nên yếu ớt.

Chan rên rỉ khi cuối cùng cũng lê mình đến tủ lạnh, những ngón tay nhợt nhạt yếu ớt nắm chặt cánh cửa và hầu như không thể mở nổi nó. Anh vuốt đầu khi ánh đèn từ tủ lạnh chiếu sáng căn phòng, nuốt xuống một tiếng rên rỉ nữa khi đầu anh lại quay cuồng. Anh nhắm mắt lại, để cho cảm xúc lắng đọng xuống trước khi mở mắt ra một lần nữa.

Chỉ một giây sau Chan lại rên lên.

Không có túi máu nào trong tủ lạnh.

Chan đã phải kìm lại một tiếng chửi rủa cực kỳ lớn khi đứng thẳng người, giơ hai tay lên vuốt mặt. Anh có thể nhớ rõ mình đã lấy túi máu cuối cùng vào sáng nay. Anh cũng có thể nhớ rất rõ đã tự nhủ với bản thân rằng anh sẽ đến cửa hàng để mua thêm.

[allLix] Blank Canvas (transfic)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ