Chương 51: Sự Thật Phơi Bày

446 37 5
                                    

Phi Nhung không biết mình bất tỉnh bao lâu. Khi cô tình dậy đã thấy mình đang nằm trên một chiếc giường bằng sắt phía dưới là cái nệm màu trắng. Cô lúc này mới phát hiện tay và chân của mình điều bị trói chặt

...Ánh mắt chớp nhẹ bắt đầu hoang mang khi đầu óc hoàn tòan tỉnh táo cô đưa mắt xung quanh. Cả căn phòng rộng lớn hoàn toàn màu trắng. Cả rèm cửa sổ cũng một màu trắng tinh. Khoan đã! phía bên góc tường còn có một chiếc giường chứa một người nằm

Cô mím môi sao đó gọi khe khẽ

-" Nè. Có nghe tôi gọi không..nè.."

Cô cảm thấy hơi thở người đó rất khó khăn, thân người gầy guộc, khuôn mặt hóp lại hốc hác, nhìn rất quen mắt. Trong mắt Phi Nhung chấn động

Cô cục cựa người muốn ngồi dậy, cố gắng dựa lưng vào tấm tường, khi nhìn rõ khuôn mặt người phụ nữ nằm bên giường kia, toàn thân Phi Nhung không ngừng run rẩy miệng há hốc không thể tin vào mắt mình

-" Tô Uyển..."

Đúng rồi là bà ta. Nhưng chỉ chưa đầy nửa tháng mất tích sau Tô Uyển lại ra nông nổi như vậy

Thật quá khủng khiếp

Cô đưa đôi mắt khiếp sợ nhìn Tô Uyển.

Người phụ nữ xinh đẹp cao sang đâu rồi

Trong mắt cô nếu nói không ngoa chính là một bộ xương vẫn còn thở

Bà ta nằm đó như cảm nhận được có người gọi mình. Ánh mắt cố trừng lớn lâu lâu mày nhíu lại như rất đau đớn. Mày nhíu chặt, đôi môi khô khốc mấp máy nhưng không nói được

Cổ họng Phi Nhung khô khốc, nước bọt khó khăn nuốt xuống, cả thân người không tử chủ run lên. Ai có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như thế này. Thà là giết chết một người người ngay tức khắc cô lại thấy có lẽ còn nhân tính hơn là hành hạ thể xác đau đớn như vậy

Nơi đây là đâu. Là địa ngục trần gian sao?

Mọi thắc mắc của cô được giải đáp rất nhanh

"Cạch "

Vừa nghe tiếng mở cửa phòng. Cả người cô run bắn lên cô thụt lui ra sau, phòng bị nhìn người bước vào. Cứ nghĩ đến cảnh mình sẽ là nạn nhân kế tiếp thì cô không khống chế được nỗi sợ hãi

Càng khiếp đảm hơn là khi bắt gặp người bước vào

-" Hà Tuyết Ngọc "

Phi Nhung không tin được mắt mình. Người phụ nữ dịu dàng vẻ nhu nhược khiến người khác xót thương lúc này thong thả bước vào nhìn cô mỉm cười

Nụ cười của bà ta làm lông tơ trên người cô dựng đứng, hơi thở cũng trở nên khó khăn

-" Tỉnh rồi sao? "

Giọng nói ấy là giọng nói nhỏ nhẹ mềm yếu giờ phút này lại làm người ta không lạnh mà run

Đi phía sau bà ta có hai người đàn ông cao lớn. Hà Tuyết Ngọc kéo ghế ngồi giữa phòng. Trên người bà ta mặc chiếc đầm màu trắng trông cao sang và dịu dàng

Mái tóc đen nhánh bới gọn ra sau. Từng động tác nhấc tay nhấc chân của bà điềm đạm nhẹ nhàng quý phái

Cô cố gắng chấn tỉnh lại đầu óc, liếm lấy đôi môi khô khốc của mình

Dược YêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ