Chương 27: Chạm mặt

1.1K 132 7
                                    

"Đây rồi! Chính là hôm nay!"

Hôm nay chính là ngày đặc biệt, ngày mà cậu và Himiro chính thức gặp nhau. Nữ chính đã lén theo dõi China chỉ vì muốn làm quen với người y sắp đi gặp.

"Nguyên tác không có nói người ấy là..."

Đúng vậy, chính là cậu, đây là thời khắc mà hai người chạm mặt nhau trong nguyên tác. Mặc dù chưa rõ vì sao Himiro lại muốn gặp cậu nhưng thôi, sao cũng được.

-Còn mấy phút nữa hết tiết vậy Cuba?

Cậu quay qua thì thầm to nhỏ với Cuba. Y cho biết rằng là còn mười lăm phút nữa khiến cậu rơi vào trầm lặng.

"Còn tận mười lăm phút nữa á? Đã ngủ không được rồi mà còn phải nghe giảng, chán thật sự."

Thôi thì không ngủ được cũng chẳng sao, chắc nghe giáo viên giảng xíu là ngủ liền thôi, ấy mà cậu ngủ thật.

Cậu đã gục và mơ một giấc mơ. Giấc mơ nó kì lạ lắm, xung quanh toàn màu đen còn cậu thì đang trôi giữa không trung.

Trông cậu mơ hồ lắm, nửa mơ nửa tỉnh vậy. Trong mơ cậu còn nghe ai đó gọi cậu là anh Nam nữa, cứ nghe đại loại giống vậy rồi còn nghe thêm những cái khác nữa nhưng nghe không rõ nữa.

-A-Ai đang gọi mình thế...?

Nó mơ hồ đến mức đáng sợ, cảm giác như thức dậy mình sẽ quên nó đi ngay. Giờ đây cậu còn chẳng biết rằng mình đang mở mắt hay nhắm mắt nữa, còn người kia thì cứ nói gì đó mà không nghe rõ.

-Đông... Lào?

Bớt chợt cậu thốt ra một cái tên, cậu có quen người đó không? Sao quen thế nhỉ? Thật đáng sợ.

Cậu dần dần mở mắt ra... GÌ VẬY? Sao cậu đang ở ngoài hành lang thế này? Cậu đang ở trong lớp mà?

Nhìn xung quanh, Cuba đang đứng nhìn cậu một cách khó hiểu.

-Nam cậu ổn chứ? Hồi nãy...

Sao cơ? Hồi nãy có chuyện gì xảy ra à? Cậu đã vô thức làm điều gì đó hả? Đừng nhìn cậu bằng ánh mắt đó chứ.

Nam sợ hãi lo lắng hỏi Cuba hồi nãy mình có bị gì à?

-Nãy khi chuông reng, tớ kêu cậu dậy thì trông cậu lúc đó lạ lắm.

-Lạ sao cơ?

-Mắt cậu có màu đỏ, cậu trông thiếu sức sống đến lạ thường... Nhưng mắt cậu giờ đã ổn hơn rồi...

... Miêu tả chi tiết khiến Nam có cảm giác rất quen, quen như từng trải rồi ấy. Mặc dù không thể hiện nhưng giờ trong lòng cậu hiện đang rất hoang mang.

Nhìn xung quanh một lượt, cậu nhận ra là mình đang đứng ở ngay cửa lớp, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cậu lại vui cười hồn nhiên nói chuyện với Cuba.

-Cậu bị sao ý! Tớ còn nhớ là cậu nắm tay tớ kéo tớ ra đây mà!

"Cậu mà bảo cậu không nắm tay tớ tớ cùi."

-Để tớ hỏi một người cho cậu xem.

Nam liền quay ra sau thì thấy S.K đang đứng nói chuyện với mấy bạn nam trong lớp, biết cá là tên này chẳng bao giờ nhìn cậu lấy một cái nên Nam tóm ngay y.

[countryhumans/haremvietnam] Chuyển sinh! Tôi không phải phản diện xấu!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ