{9}

121 13 1
                                    

Tobio dần trở nên kì lạ, em dạo gần đây thường xuyên tránh mặt hắn và có khi còn chẳng về nhà nữa. Ushijima bắt đầu lo lắng nhưng lại chẳng biết em hay ở đâu nên đành ngồi chờ em về. Cứ thế tiếp diễn đến khi Kenjirou và Eita đến thăm em.

"Hai người đến rồi à, vào nhà đi" hắn ra mở cửa thấy hai người thì liên kêu họ vào.

Kenjirou nhìn xung quanh rồi quay sang hỏi hắn "Bé con đâu?"

"Cậu ấy ra ngoài từ sớm rồi"

"Vào rừng sao?" anh lẩm bẩm.

.........

Từ cơn gió khẽ thổi qua cánh rừng. Em ngồi trên cành cây đó khẽ đung đưa chân.

"Bé con" giọng nói quen thuộc của anh phát ra từ phía sau.

Em nhanh chóng nhảy xuống rồi chạy thật nhanh đến phía anh. Kenjirou ôm lấy cơ thể có đôi chút nhỏ nhắn, đưa bàn tay của mình lên mà xoa xoa lấy mái tóc đen óng của em.

"Kenjirou....em nhớ anh"

"Anh cũng nhớ em mà"

Hai người ngồi cạnh nhau nói chuyện một lúc. Và bằng một cách nào đó anh biết được bé con của anh đang gặp một số vấn đề rồi.

"Bé con em sao thế?"

"E..em..thấy mình lạ lắm..."

"Sao thế? Kệ anh nghe nào"

Em im lặng một lúc rồi nhìn sang phía anh. Nhìn em do dự như vậy anh cũng không biết nên làm thế nào nữa.

"E..em thấy mình khi ở gần anh ấy thì tim đập nhanh lắm. Hôm qua em còn mơ thấy anh ấy nữa" em nói với giọng nhỏ dần.

"Với Ushijima-san?"

Em gật đầu.

Anh phì cười nhìn gương mặt đỏ như con tôm luộc kia của em. Nhẹ nhàng đặt bàn tay lên xoa xoa mái tóc đen khiến nó rối bù lên.

"Bé con của anh biết yêu rồi" anh ôm trọn lấy người em.

"Y..yêu?"

"Nói sao ta, nó giống như anh và Eita hiện tại vậy. Là khi em muốn ở cạnh người đó và tham lam chỉ muốn người đó quan tâm đến riêng một mình mình thôi. Cũng như khi ở gần người đó em cảm thấy mình như được bảo vệ và có cảm giác cực kỳ ấm áp. Đó là khi em yêu"

Anh vừa giải thích vừa dịu dàng vuốt ve mái tóc của em. Tobio vùi đầu mình vào vai anh để che đi khuôn mặt đỏ ửng của mình.

Thật tiếc khi anh và Eita chỉ ở lại được đến sáng hôm sau thì phải về thành phố rồi. Đêm đó em đã chiếm chỗ ngủ với Kenjirou, em vẫn còn cảm thấy mơ hồ về cảm xúc của chính bản thân. Hai người nằm trên chiếc giường êm ái, anh vẫn dỗ dành Tobio như những ngày mới ở cùng nhau.

"Kenjirou...lỡ đâu anh ấy không thích em thì sao?" Tobio khẽ hỏi anh với giọng run run.

"Cái này thì em nên tự mình kiểm chứng thôi, nhưng hãy thổ lộ khi em đã sẵn sàng bé con à"

Không gian chợt im lặng, em vùi mình vào lòng của người kia với đống cảm xúc rối ren. Đầu óc cứ xuất hiện những suy nghĩ đan xen nhau khiến em mơ hồ. Cứ thế chẳng biết từ bao giờ em đã thiếp đi rồi.

𝓛𝓸𝓼𝓮 𝓨𝓸𝓾𝓻 𝓜𝓲𝓷𝓭 「UshiKage」Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ