01; Anh ăn kẹo không?

3.8K 329 24
                                    

Điều gì trên đời này khiến cho con người đau khổ nhất? Tình yêu? Cũng đúng, đã có rất nhiều người đau khổ vì tình kia mà, nhưng mà điều mà hắn muốn nói đến không phải là tình yêu đâu. Điều đau khổ nhất của con người chính là việc người bạn thích còn chẳng thèm nhớ mặt bạn. 

Nỗi khổ tâm lớn nhất của Soobin, có lẽ là khi mà hắn lại đem lòng tương tư một Slytherin dù chính bản thân hắn thì lại ở bên Ravenclaw. Hắn biết có lẽ sẽ có gì đó hơi sai sai vì Slytherin chẳng ưa nhà nào và cũng chẳng nhà nào ưa. 

Nhưng hắn xin thề có Merlin, em chính xác là một ngoại lệ duy nhất trong lòng hắn đấy.

Hắn còn nhớ như in lần đầu hắn gặp em, một đứa nhóc - có thể là năm nhất - mặt mũi non choẹt cùng với đôi má phính trong yêu lắm, chắc là năm nhất. Nhớ lúc đó em đi lên đi xuống các khoang tàu nhưng có vẻ chẳng còn chỗ nào cho em cả, nhìn thương lắm kìa, cứ như con mèo bị bỏ rơi ấy. Hắn thấy thế liền mở cửa buồng ra và gọi em vào "Ở đây còn dư chỗ nè em" 

Sao hắn lại chắc mẩm người ta là năm nhất nhỉ? Vì nhìn em trông trẻ quá chăng? Hắn cũng chẳng rõ, chỉ là thấy như thế thôi, có gì cứ từ từ hỏi sau, biết đâu mình lại đúng. Em bẽn lẽn đi vào, ngồi xuống cạnh tên Wonwoo đã say giấc từ lúc nào, đối diện cậu ta là Soonyoung, cả hai đều là bạn của Soobin dù cả hai đều lớn hơn Soobin một tuổi.

"Em tên gì? Năm mấy?" Soobin dè dặt hỏi, dù sao thì hắn cũng chỉ mới năm hai, giờ người ta kêu người ta năm bốn hay năm năm thì quê chết mất.

"Em tên Choi Yeonjun và em năm nhất" Yeonjun ngồi trên ghế, đung đưa hai chân nói, em nhìn qua hai người bên cạnh đang ngủ rồi lại nhìn qua Soobin, "Cảm ơn đã cho em vào. Em cũng mới vào nên chưa quen ai hết, buồng nào cũng kín người rồi, may quá, em gặp được anh" rồi Yeonjun nở một nụ cười tươi tắn nhất có thể khiến tim Soobin chợt đập loạn xạ hết cả lên, chẳng lẽ hắn bị ếm bùa gì đó chăng?

Yeonjun lúc này liền mò mẫm gì đó trong túi rồi nhanh chóng giơ ra trước mặt Soobin vài viên kẹo mà nhìn sơ qua hắn biết ngay là vài ba viên kẹo lạc ở giới Muggles, "Cho anh đấy" Yeonjun nói.

"Em gốc Muggles à?" Soobin nhận kẹo từ tay em rồi hỏi, chỉ nhận được cái lắc đầu từ Yeonjun. Soobin cũng chẳng nghĩ nhiều liền mở viên kẹo ra và bỏ vào mồm, vị ngọt tan ngay trong miệng khiến Soobin chép chép miệng vài cái để rõ vị hơn rồi âm thầm đánh giá.

"Họ hàng em hay vào giới muggle chơi vào mấy kì nghỉ lễ, mỗi lần đi chơi về họ thường mua những bịch kẹo đủ màu sắc tặng em. Ban đầu em còn nghĩ nó chẳng ngon bằng mấy viên kẹo ở tiệm Công Tước Mật cơ. Nhưng rồi em cũng ăn thử viên kẹo lạc rồi mê đến giờ. Đợt nào họ cũng mua về cho em cả, giờ thì nó chất cả đống ở nhà em." Yeonjun nói chẳng ngừng nghỉ và người kia thì cũng chẳng có vẻ gì là khó chịu cả.

Cả hai cứ người nói người nghe như vậy cho đến khi đoàn tàu cập bến. Chào đón bọn chúng chính là một lão khổng lồ và ngôi trường Hogwarts phía đằng sau lão đang chào đón bọn chúng, "Nào mấy đứa năm nhất, nhanh chân theo ta nào" lão ta nói rồi đi những bước vội vã về trước.

Yeonjun lúc này đã bước xuống tàu, em hào hứng nhìn mọi thứ xung quanh rồi cũng nhanh chân theo sau những người bạn học cùng tuổi, Soobin thì đi ngay sau em. Nhưng khi vào tới học viện thì cả hắn và em sẽ rẽ sang hai hướng khác nhau. Em dù gì cũng phải làm lễ nhập học như mọi năm còn hắn thì cũng phải về bàn ăn của nhà mình.

[soojun] kẹo lạcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ