5. Bệnh Thất

1.5K 207 4
                                    

Hôm nay Soobin bị bà Pomfrey lôi kéo vào bệnh thất và hắn phải giúp bà ấy trông coi bệnh thất, còn bà ấy thì đi ra nhà kính số 3 để lấy thảo dược từ giáo sư Sprout. Chắc sẽ lâu lắm bà ấy mới quay lại.

Soobin chán nản thở dài, giờ thì bệnh thất làm gì có ai? Cũng khá may mắn là sáng nay hắn trống tiết, hắn tạm thời có thể giúp bà ấy được.

Lúc này cánh cửa bệnh thất bật mở một cách mạnh bạo, Soobin chỉ kịp nhìn thấy được cái áo chùng màu xanh lục quen thuộc của bọn nhà Slytherin, trên tay bọn nó có bế một ai đó mà Soobin chẳng thể nhìn rõ mặt vì bọn nó cứ chen chúc nhau.

"Thôi xong, bà ấy không có ở đây." Wonyoung kêu lên một tiếng khi cô nàng quay qua quay lại và chẳng thấy ai trong phòng này cả.

"Giờ sao? Yeonjun sẽ chết hả?" Jongseong ngước lên nhìn những người kia mà hỏi nhưng ngay lập tức ăn cái đánh từ phía Yeji, "cẩn thận mồm miệng đi Jongseong."

"Xin lỗi...bà Pomfrey có việc nên không có ở đây." Soobin hắng giọng một cái gây sự chú ý với đám người kia, cả bọn đồng loạt quay qua nhìn hắn, "nhưng không sao, có tôi ở đây rồi, không biết mọi người có thể cho tôi biết tình hình người kia được không?" Soobin nói tiếp.

"Sao tao tin được mày? Lỡ mày ểm bùa nó rồi sao?" Jaehyun nhanh chóng đứng chắn ngang giường bệnh ngăn không cho Soobin lại gần Yeonjun.

"Sao tôi phải làm vậy?" Soobin bình thản đáp, nhìn qua người kia thì thấy trán đổ đầy mồ hôi, mặt mũi cũng trắng bệch, có chút tái nhợt.

"Và mong anh tránh ra, tôi muốn xem qua tình trạng của em ấy."

"Mày đứng đó, tao nhất quyết không cho mày đụng vào em ấy, một là bà Pomfrey hai là không ai cả." Jaehyun vẫn kiên quyết đứng đó khiến Soobin bắt đầu thấy hơi khó chịu.

Soobin tính đi lại và đẩy Jaehyun ra, đàn anh hơn mình một tuổi thì sao chứ? Soobin đây chả ngán ai bao giờ. Nhưng còn chưa kịp làm thì Jaehyun đã bị hai thằng em cùng nhà lôi ra ngoài. Wonyoung nhìn theo mà lắc đầu ngán ngẩm, Yeji bên này cũng ríu rít xin lỗi Soobin vì hành động lỗ mãng vừa rồi của Jaehyun. Jaemin thấy vậy tính nói gì đó thì bị Hyunjin kéo ngay ra ngoài dù cậu ta còn chưa kịp mở miệng (để phòng hờ).

"Thế hai người có thể cho em hỏi cậu này bị sao không ạ?" Soobin nhìn qua hai người con gái vẫn còn đứng ở đây mà hỏi. Dù sao hắn cũng đoán được đại khái rồi nhưng tốt nhất vẫn nên hiểu rõ hơn tí để có gì còn báo với bà Pomfrey.

"Đột nhiên em ấy ngất xỉu, chắc là sốt vì nhiệt độ cơ thể tăng cao, em ấy thở cũng có chút khó khăn nữa." Yeji thuật lại, Soobin gật gù ra vẻ đã hiểu.

"Vậy...em ấy có sao không?" Wonyoung lúc này mới lên tiếng hỏi.

"Không sao đâu ạ, chỉ là cảm thường thôi, giờ em sẽ lau sơ qua người của em ấy, chờ bà Pomfrey về để cho em ấy uống thuốc. Hai chị có thể về được rồi." Soobin nói, thấy hai người kia vẫn có hơi chần chừ liền nở một nụ cười tươi rói trấn an cả hai, "yên tâm, có em mà!!"

Lúc này cả hai mới cúi đầu rồi nhanh chóng ra về. Soobin quay lại nhìn người đang nằm trên giường kia, hơi thở em nom nặng nề lắm, người chảy mồ hôi không ngừng, điều đó khiến hắn cảm thấy xót xa.

[soojun] kẹo lạcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ