yang jungwon cùng kim sunoo mỗi ngày đều đặn đến chỗ quán rượu kia để đợi nam nhân, không sớm thật sớm thì cũng tối muộn mới vác xác về nhà. đúng là muốn gặp chủ tịch khó như lên trời.
kim sunoo liếc mắt, dưới những mập mờ của cơ thể vặn vẹo nơi ánh đèn sàn diễn, yang jungwon tỏa sáng như vì tinh tú tồn tại vĩnh hằng. cậu nốc hết rượu, đặt chiếc ly một cái bốp xuống bàn rồi phiền phức gục lên vai nó.
"cả tuần lễ rồi không thấy hắn ta đến đây. mày chắc kế hoạch sẽ không vỡ lẽ chứ?"
"kiên nhẫn chút chứ đại ca" kim sunoo lên tiếng đáp trả, yang jungwon
như nhựa đường bám dính khiến nó mệt mỏi gần chết"aiss bớt uống lại coi, cái thằng này"
bỗng cái bóng đen cao ngạo từ xa đập vào mắt, kim sunoo khóe môi ranh ma nhếch lên, nhanh chóng xốc lại tinh thần cho cậu, sau đó đẩy na jungwon lại gần chỗ người kia, còn mình thì chuồn đi mất tăm.
yang jungwon trên đời này làm gì sợ ai, nhưng cậu sợ park jongseong.
park jongseong đứng ở quầy rượu. hôm nay là ngày nghỉ nên hắn không mặc áo vest như mọi khi, lười nhác diện quần jean cùng áo thun rất đơn giản. chất rượu sóng sánh trôi tọt qua cổ họng, đọng lại đôi ba vị cay nồng nơi đầu lưỡi. yang jungwon chết trân, ánh đèn ngà ngà trên đầu vụt qua gương mặt tỉ lệ vàng, mái tóc lả lơi rớt xuống không theo quy luật, cùng với thứ âm nhạc du dương thích hợp cho khiêu vũ khiến yang jungwon lạc vào thứ cảm xúc nồng đậm bất chợt nào đó.
tất cả mọi thứ diễn ra hôm nay đều lạ lẫm. cả cậu và cả hắn.
yang jungwon nhìn đến bần thần, hai phiến môi vô thức mím vào nhau vì khô. cậu bước tới, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn vươn ra ghì vạt áo hắn.
"chú.."
park jongseong nhíu mày quay đầu, hình ảnh yang jungwon mắt lấp lánh nhìn hắn như cú thúc dội vào bụng. mí mắt jongseong giật giật, rõ ràng ánh đèn đã lấy đi phần nào ánh sáng chiếu vào mặt nhưng tròng mắt đen láy kia có thể xuyên qua từng lớp màu để rồi dừng ở chỗ hắn. mẹ kiếp.
"lại là cậu?" park jongseong quay ngoắt đi.
"tôi tìm chú rất lâu luôn ý" yang jungwon thấy hắn lạnh nhạt, trong lòng bất giác nhớ lại tuần trước cũng từng bị hắn giữ khoảng cách như này, khó chịu không nói thành lời.
"lí do?"
"tôi--"
yang jungwon có chút đơ ra, kim sunoo hình như đâu có dạy yang jungwon nên làm gì và hành xử ra sao nếu gặp lại park jongseong. kì này có khi nào chết toi mạng thật không? gì chứ park jongseong nguy hiểm lắm.
"không có gì thì đừng phiền tôi"
"chú.."
"..."
"lần trước... tôi xin lỗi mà"
park jongseong thở ra một hơi, khóe môi nhếch lên chín mươi độ đầy chế giễu. đúng là không tin vào những gì lọt vào tai mình được. nhóc con trước mắt nói xin lỗi hắn, một đứa con nít bướng bỉnh, ăn chơi không ra gì lại chịu cúi đầu nói mấy chữ 'xin lỗi'.
BẠN ĐANG ĐỌC
jaywon | trẻ trâu thích chơi đồ cổ
Fanfic✧ chuyển ver đã có sự cho phép của author ✧ author / @_Truedy_ ✧ edited by bluebegi / @byefelic1a ➳ start 9/9/2022 ➳ end 12/3/2023