chap ix.

878 99 3
                                    

park jongseong xoa mắt, nhẹ nhàng ngồi vào bàn ăn. tối qua ngoại trừ việc thiếu niên thút thít đòi ngủ cùng thì không có gì xảy ra. thậm chí trong lúc ngủ, tính nết cũng rất ngoan, tự biết mình bị bài xích nên co ro một góc trông đến thương. park jongseong thắt cà vạt xong, nhìn yang jungwon thân mang tạp dề màu xanh đậm, đặt nhiều đĩa thức ăn lên bàn, còn cẩn thận pha riêng tách cà phê nóng hổi đẩy đến cho hắn.

điểm này khiến park jongseong có chút hài lòng không truy cứu nữa.

bữa sáng cứ như vậy yên bình đi qua. park jongseong thật sự bị vẻ trong sáng của yang jungwon thổi bay ấn tượng xấu ban đầu, ăn xong còn vui vẻ đưa cậu đến trường.

cái đầu nấm của kim sunoo nhấp nhô lên xuống, chạy lại phía yang jungwon "này, thế nào rồi?"

"nói hết rồi"

kim sunoo trố mắt không hiểu "hả? cái gì mà nói? mà nói cái gì?"

"tao thú nhận rồi, tất cả" yang jungwon kiên nhẫn lặp lại, đuôi mắt nheo nheo vì nắng sớm chiếu xuống.

hai mắt nai của sunoo trợn lên chỉ thấy tròng trắng, nó nhếch mỏ câu lấy cổ yang jungwon vừa đi vào lớp vừa hỏi han, cái mặt coi bộ không tin lắm. yang jungwon không thể nào trong một buổi tối mà khai hết tất cả được, tên cáo già park jongseong không dễ vậy chứ?

"mày nói hết cho ổng biết rằng mày không hề thích ổng cũng như chỉ muốn ở nhờ thôi?"

"ờ" yang jungwon cười xán lạn gật đầu, nói ra rồi thấy thật nhẹ nhõm. bây giờ chỉ việc bên cạnh hắn mà sống một thời gian, đợi bố mẹ sang kia là có thể trở về nhà rồi.

"đệt. làm sao? ổng không đánh mày?" mắt kim sunoo lúc này to như hai viên bi rồi.

yang jungwon điểm lên trán nó "người ta trầm tĩnh lạnh lùng, không phải lúc nào cũng giở trò tay chân như mày đâu"

"nha~ quả là phước hạnh đó yang jungwon, được người ta cho phép ở lại, còn đưa đến trường như vậy. ủa, trán của mày, trán làm sao bầm như này?"

sunoo bỗng nhìn ra kỳ lạ phía sau lớp tóc đen bóng, nó tức tốc đưa tay vén lên mới thấy một cục bầm tím nhô cao, vô cớ nổi giận. "vậy mà nói không bị đánh hả?"

"aiss" yang jungwon xùy một tiếng, kéo tay nó đi vào lớp, an ổn ngồi xuống mới đem đầu đuôi kể ra hết. kim sunoo vểnh tai nghe tất cả, sau cuối còn vỗ đùi cậu đen đét, miệng cảm thán.

"mày lấy đâu ra dũng cảm vậy. ôi, nghe thôi đã thấy đau đi"

yang jungwon cười hề hề vỗ ngực nó, đem mặt dí sát chóp mũi sunoo "thế thì khỏi phải đi đâu cả, rất tốt. ông đây hài lòng"

kim sunoo nhìn vẻ mặt thỏa mãn của yang jungwon, tặc lưỡi một cái, người gì để đạt được mục đích thì cái gì cũng dám làm. đem mọi thứ đánh đổi như vậy mà coi được à. đây gọi là bản tính trời sinh của yang jungwon, ngoài suýt xoa cảm thán, kim sunoo không biết nói gì cho phải.

buổi học nhàm chán mau chóng kết thúc, yang jungwon đeo balo, lóc cóc đi ra cổng trường, trước khi đi không quên bỏ lại hai chữ 'tạm biệt' cho kim sunoo.

cậu đứng trước cổng, dùng hai mắt đảo lia lịa, định bụng bước xuống lòng đường để sang bên kia bắt một chiếc taxi. nhưng yang jungwon tính không bằng trời tính, cái tật hời hợt không bao giờ bỏ được, yang jungwon không xem có xe chạy tới hay không đã vội băng ra, xung quanh vang lên âm thanh ken két đến chói cả tai, thiếu niên không kịp chớp mắt, mặt mày hoảng hốt, hai chân lúng túng đạp chồng lên nhau, ngã chình ình giữa đường.

jaywon | trẻ trâu thích chơi đồ cổNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ