Điện thoại cũ

187 28 7
                                    

Huening Kai hoàn thiện nốt công việc dang dở rồi lại lủi thủi xách hộp đồ nghề tan tầm vào tám giờ tối như thường lệ. Thật ra cả chiều nay tâm trí cậu chàng cứ phiêu bồng trong đống thắc mắc về vấn đề bỏ đi vội vã của anh bạn kia. Chẳng lẽ anh ta mắc gì đó sao? Cậu gãi đầu suy tư.

"Cũng chả phải chuyện của tôi sao tôi cứ nghĩ vớ vẩn hồi giờ vậy ta.." Huening Kai lẩm bẩm.

Tấp vào cửa hàng tiện lợi bên đường, cậu chọn ba loại xúc xích thích nhất cùng vài món thịt hộp đơn giản. Tay chạm đến hộp mì ăn liền thì run run, đã là ngày thứ mười hai trong tháng bản thân và mẹ phải ăn thứ khó chịu phát nôn này rồi. Nghĩ thương mẹ ốm xót xa, Huening dứt khoát nhặt gói cháo đắt tiền bên cạnh. Quân tử lâu lâu nhịn đói không chết được.

Bay gần ba ngày lương.

Cậu khệ nệ hai tay đủ thứ rời khỏi, chân dài sải bước thoăn thoắt băng qua giá lạnh mong mỏi trở về tổ ấm.

"Mẹ ơi~ cục cưng lải lá." Huening Kai đóng cửa, mắt mũi đỏ hoe đặt đống đồ trên bàn bếp khàn cổ gọi mẹ.

Mẹ Huening cuộn chăn quanh người lề rề rời phòng, bà chau mày khom lưng ho, ngẩng lên là chàng quý tử cùng bộ dạng kinh khủng đã thành công doạ bà khiếp vía. Bà chạy lại phủ tấm chăn ôm trọn con, tay chân run lẩy bẩy xoa Huening Kai loạn xạ.

"Ôi Huening đáng thương của mẹ."

"Sao vậy mẹ?"

"Tại sao con tôi phải chịu số kiếp khổ đau này?"

Huening ngơ ngác ôm mẹ, tay vuốt sống lưng đầu bận rộn phân tích nguồn cơn mẹ lo lắng, rồi cậu cũng chịu thua vì mẹ cậu thì có bao nhiêu ý nghĩ chứ.

"Mẹ yêu khóc nhè xấu lắm, mẹ đừng mếu mà con đi nấu cháo cho mẹ tẩm bổ nhá."

"Mẹ nhìn con mẹ như này sao có thể ăn ngon đây?" Bà ủ rũ hỏi.

Huening giật thót vội vào phòng vệ sinh bên cạnh ngó nghiêng. Giây phút tự đối diện với chính mình trước gương cậu ngỡ ngàng hiểu phản ứng kì cục của mẹ. Ra là diện mạo này đẹp tựa một chàng trai châu Âu vậy. Tuyệt!

"Đẹp quá mẹ ha."

Bà xụ mặt, bĩu môi thay câu trả lời.

"Được rồi, con đi nấu cháo."

Tối hôm đó của Huening Kai kết thúc bằng vài câu làu bàu từ mẹ.

Phía Beomgyu anh chẳng khá hơn mấy khi ngơ ngẩn suốt từ chiều đến giờ, mớ cảm xúc hỗn độn liên tục giày vò suy nghĩ anh. Nào thì tại sao cậu ta có thể buông lời nói sặc sụa mùi tán tỉnh với khuôn mặt lạnh tanh như vậy được chứ? Tại sao không níu kéo anh ở lại? Và tại sao chỉ vì thấy anh khóc, lớp phòng vệ cuối cùng mới chịu sụp đổ? Ngần ấy câu hỏi nảy ra nhưng không có lấy một đáp án thoả mãn Beomgyu, anh buồn bực ngấu nghiến đống bánh táo dở trong miệng nát thành từng nguyên tử bé bằng hạt bụi lan vị ngọt thoang thoảng xoa dịu khắp các tế bào giận dỗi. Đang lờ đờ nhai đống bánh khô khốc thay bữa tối, tiếng động phát ra từ phòng ngủ truyền đến "Bộp" cái mạnh, Beomgyu mặt mày biến sắc vứt cục bánh ăn dở vọt lẹ vào kiểm tra.

Emotionalist | KaiGyuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ