Chương 14: Biết rõ

138 2 0
                                    

Tôi tưởng rằng đây là bước ngoặt trong cuộc đời tôi, là khởi đầu của hạnh phúc.

Nhưng trên thực tế lại không như thế.

Ông trời luôn thích đùa giỡn bạn.

Dù bạn có đồng ý hay không.

***

Lễ cưới được ấn định vào cuối năm, tôi đã bắt đầu tưởng tượng và thầm mong đợi.

Tôi nhờ người quen tìm cho một tiệm chụp ảnh cưới rất nổi tiếng trên đường Hoài Hải, buổi chiều tranh thủ thời gian bàn với họ.

Sau khi mọi việc đã sắp xếp xong xuôi, tôi vội vội vàng vàng về nhà.

Từ một con hẻm nhỏ bên cạnh, một vị đạo sĩ đi lướt qua tôi, trông rất quen.

Tôi không quay đầu lại, nhưng ông ấy lại gọi với theo từ phía sau: "Cô nương, xin dừng bước!"

Hình như xung quanh chỉ có mình tôi, có lẽ là gọi tôi nhỉ? Tôi quay người, chỉ chỉ vào mũi mình: "Ông gọi tôi?"

"Đúng thế, cô nương không nhận ra tôi sao?"

Tôi ngượng ngùng đáp: "Trông rất quen, nhưng tôi không nhớ ra là đã gặp ở đâu."

Lão đạo sĩ vuốt vuốt râu, dáng vẻ đường hoàng đạo mạo: "Cô nương quý nhân mau quên thật."

Ông ấy nhắc: "Một năm trước, chính ở chỗ này."

Tôi lập tức nhớ ra, một năm trước tôi đã nhặt được Dận Chân ở đây. Cũng là nhờ phúc của vị đạo sĩ, ông ấy nói rằng người đầu tiên mà tôi gặp sẽ là quý nhân của tôi, có thể giúp tôi hóa giải kiếp nạn. Khi đó tôi đâu ngờ quý nhân ấy lại chính là người yêu mình.

"Nhớ ra rồi chứ?" Ông mỉm cười.

Tôi gật gật đầu.

"Thấy cô nương mặt mũi hồng hào, ấn đường phát sáng, hình như có hỷ sự?"

Tôi đỏ mặt, lão đạo sĩ này cũng có thể coi là ông mai của tôi và Dận Chân, mười tám cái đùi lợn[1] để tạ ơn mai mối không thể thiếu.

[1] Người Thượng Hải thích ăn đùi lợn, nếu mai mối thành công, sẽ được tạ ơn bằng mười tám chiếc đùi lợn.

"Ha ha, một năm rồi, những gì phải trả cũng đã trả xong, đến lúc để cậu ấy về thôi." Vị đạo sĩ nói vu vơ.

Tim tôi thót lại: "Ông có ý gì?"

"Trong lòng cô nương thực ra rất hiểu những lời tôi vừa nói."

Tim tôi vô cớ đập thình thịch: "Tôi không hiểu!"

"Nếu đã vậy, tôi sẽ nói thật với cô." Ông ta liếc nhìn tôi một cái. "Cô và người cô đang thương yêu không thuộc thời đại này, vì kiếp trước cậu ta nợ cô quá nhiều nên kiếp này mới đến để trả."

Tôi cắn môi, không nói gì.

Lão đạo sĩ thở dài xong nói tiếp: "Tất cả đều là do số phận sắp đặt. Số mệnh của cô vốn đã kết thúc năm cô hai mươi sáu tuổi, bởi vì cô vô tình mở được cánh cửa thời gian, nên cậu ấy mới xuyên không tới nơi này, giúp cô ngăn chặn kiếp nạn năm đó, sau này cô sẽ bình an vô sự, bình an tới già."

Dùng Cả Đời Để QuênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ