(20) em bé

2.5K 137 7
                                    

Từ lúc em mang thai, chú chăm chỉ ở nhà hơn hẳn. Chẳng dậy sớm mặc vest, xịt nước hoa đi làm nữa. Có hôm chú còn ôm em ngủ đến tận 9 giờ mới chịu dậy.



Em thì từ lúc có bé trong bụng cũng thay đổi hẳn. Tối thì chả ngủ được, đến tận 2-3 giờ sáng mới có thể chợp mắt làm anh nằm bên cạnh cũng thức theo. Chân tay lúc nào cũng mỏi nhừ ra. Chưa kể, mỗi sáng chưa kịp làm gì thì đã phải ôm nhà vệ sinh vì mắc ói.



Chưa ngày nào là em không bị nghén hành hạ từ lúc mang bầu tới giờ. Ăn chả ăn được, mà ói cũng chả ói được, lúc nào cũng buồn ngủ, nửa đêm lại thức, thế mới buồn cười. Chú nhìn em nghén, tụt đi mấy cân mà sót. Lúc nào cũng hỏi em muốn ăn gì để anh mua. Chú chả bắt em ăn uống lành mạnh gì đâu, tại có ăn được gì đâu mà lành với chả mạnh, snack em cũng chả đụng đến một miếng, đồ ăn vặt chú mua chất trong tủ cũng đem phát cho mấy đứa hàng xóm tại để lâu em chả ăn nó sắp hết hạn luôn.



Ngày nào cũng chỉ nuốt cháo với rau. Chú lúc nào cũng than ôi :"em ăn thế em bé làm gì có chất, ami ngoan ăn một miếng thịt nhé, một miếng thôi, rồi chú đưa đi chơi, chịu không?"


Chú đưa miếng thịt đến gần miệng em, trần trừ mãi em mới dám ăn. Cũng không ngoài dự đoán cho lắm, em ói hết ra ngoài. Ai mang bầu lại nghén thịt như Ami bao giờ không?



May sao, sang tháng thứ năm, tình trạng này cũng đỡ dần. Dù đôi lúc vẫn nghén nhưng cũng đỡ vất hơn rất nhiều so với những tháng trước.


Không biết có phải gọi là biến thái không, nhưng tối nào chú cũng vén áo em lên, xoa xoa cái bụng 5 tháng của em để nói chuyện với em bé. Mà em bé trong bụng cũng hợp tác cơ, mỗi lần thấy ba xoa bụng cũng đạp lấy đạp để làm em đau điếng cả người.


À, em đã biết giới tính bé muối rồi. Là một bé trai. Bác sĩ còn bảo, hai bố con mà đi xét nghiệm bác sĩ còn đánh cho, giống nhau như thế này cơ mà.

Mỗi ngày, Chú Jin đều thay đổi món ăn để em không bị ngán. Chú cũng ăn theo khẩu phần của bà bầu như em luôn tại chú bảo lười nấu lần hai. Chú còn học mấy bài massage giúp bà bầu thư giãn trên mạng rồi về thực hành cho em, tối lại còn bê thau nước ra ngâm chân cho em. Nhiều lúc em thấy bản thân phiền chú quá chời. Việc nhà cũng là chú làm, nấu cơm cũng là chú nấu, chả làm được gì cho chú lại còn bắt chú chăm lại mình.


Đến tháng thứ 8, em bầu vượt mặt. Đến đi dép còn đi chiếc nọ chiếc kia làm chú còn phải đi dép cho em. Em cũng đã xin nghỉ phép tại công ty để chuẩn bị cho sự chào đời của bé muối. Từ bộ quần áo cho đến chiếc tranh treo trên tường đều một tay chú và em chọn cho bé. Có lần em nhìn thấy bộ quần áo thỏ hồng xinh quá trời, khổ nỗi bé muối là lại bé trai, đành ngậm ngùi bỏ lại.


Đến cái ngày dự sinh rồi mà em vẫn chẳng thấy dấu hiệu đau hay vỡ ối gì làm em với chú lo quá sốt vó lên. Cũng đã đủ ngày đủ tháng, phòng trong bệnh viện cũng đã đặt nên bác sĩ bảo em cứ nhập viện trước, nếu 2-3 ngày nữa mà không có dấu hiệu sinh thì sẽ đặt thuốc kích hoặc sinh mổ.


Bản thân em cũng đã từng tìm hiểu qua, có vẻ sinh thường bé sẽ thông minh hơn mà mẹ cũng mau lành hơn, không vất vả như sinh mổ nên em cũng vẫn muốn sinh thường.


Chú |SeokJin|Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ