27

2K 229 50
                                    

Ngày hôm sau

/Build/

Tôi nói là làm, đúng 5h tôi đã có mặt ở quán cafe mà anh ta hẹn, nghĩ đến phải đụng chạm với người mà tôi không ưa tôi đã có xu hướng muốn quay lưng đi về, nhưng không...nam tử hán - đại trượng phu, nói được làm được, không thể hèn hạ như thế được.

Đến một góc bàn tròn nhỏ, tôi thấy Rut và một người nữa đang ngồi ở đó, lần trước chạm mắt nhau tôi đã ngay lập tức lao vào lòng Bible nên không tiện để ý anh ta, anh ta từ một người cao lớn khoẻ mạnh giờ đây xanh xao nhợt nhạt đến đáng thương, cơ thể gầy đi thấy rõ nhưng vẫn biết diện lên mình áo sơmi cùng ghi-lê tối màu nhưng không được như trước đây nữa, đầu đội một chiếc mũ len cùng màu với ghi-lê, cái tôi chú ý là người ngồi bên cạnh anh ta...ôi mẹ nó cậu trai mà anh ta đem về nhà đây mà...má nó tính chọc tức tôi ở đây à??? À mà tôi cũng còn mối quan hệ gì với anh ta đâu mà phải tức nhỉ????

"Anh đợi lâu không??? Anh vẫn chắc chắn tôi sẽ tới hay sao mà không về đi??"

Tôi gặng ra một nụ cười với anh ta, gật đầu chào người kế bên một cái rồi ngồi xuống đối diện. Anh ta mỉm cười nhìn tôi lắc đầu, giọng nói trầm khàn đặc đến khó chịu:

"Anh chưa gặp được em anh chưa thể ra về, dù sao đây cũng là di nguyện cuối cùng của anh, anh trụ đến bây giờ cũng vì muốn gặp được em thôi..."

"Anh làm vậy có ý nghĩa gì chứ??? Anh khiến tôi ghét anh cơ mà???"

Tôi chau mày lại cao giọng hỏi ngược lại anh, nhưng anh chỉ đáp lại tôi bằng một nụ cười, một cái mỉm cười đầy chua xót:

"Đó là một lý do để em dứt khoát buông bỏ anh, anh xin lỗi vì trước đó đã đối xử không đúng với em, đã vô tâm và khiến em phải chịu khổ"

"Vậy những chuyện như anh cặp nhân tình, tiêu sài phung phí...là sao??? Tôi không hiểu anh làm vậy để làm gì.."
tôi siết tay tạo thành một nấm đấm, anh khẽ đưa tay vuốt nhẹ tóc tôi như lúc xưa khi tôi với anh còn là của nhau, trên môi anh vẫn là nụ cười, nụ cười rất mệt mỏi nhưng không hề tắt:

"Anh làm vậy để có thể chi trả số tiền làm hồ sơ xuất cảnh chữa bệnh...nghe vô lý nhỉ?? Nhưng anh buộc mình phải như thế vì nhà anh chẳng còn dư dã nữa... nếu anh nói với em, em có để anh đi hay không? Anh hiểu tính em, em nhất định sẽ thừa sống thiếu chết đòi theo anh, anh không muốn em ngày ngày nhìn anh yếu dần đi, anh buộc mình phải trở thành một tên khốn nạn, buộc mình phải thốt ra những lời lẽ không hay để đánh đổi được nụ cười của em như bây giờ. Thời điểm đó anh vẫn còn có thể trụ được, nhưng anh luôn cố tránh né em, vô tâm với em để em có thể không phải nhìn thấy bộ dạng tả tơi lúc nào cũng tanh tưởi mùi máu và thuốc, anh luôn diện những chiếc áo đắt tiền em mua, xịt nước hoa nhằm đánh lạc hướng em....anh biết anh sai nhưng đó là cách duy nhất anh có thể làm để rời xa em.. trả lại cho em cuộc sống tự do, không phải bị ràng buộc...em ở bên cạnh anh có mấy lần em cười vui vẻ chứ, anh luôn cấm này cản kia mà"

Vừa dứt câu anh ôm ngực ho lên mấy cái, cậu bạn bên kia nhanh chóng lấy giấy ra đưa cho anh...tôi nhìn cũng chỉ biết thở dài, tôi định vươn tay chạm tay anh thì anh rụt lại, khuôn mặt đầy sự mệt mỏi ngước nhìn tôi, tôi quay đầu nhìn cậu bạn kia một cái, cậu ấy như hiểu ý tôi liền đáp:

Ai nói dân Kỹ Thuật khô khan ? <BibleBuild>Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ