"Tao nói lần cuối, mày không được đi cùng ."
Đứa con út trong bảy anh chị em đứng thẳng, thách thức đứa lớn nhất bằng một cái nhìn trừng trừng. "Tại sao không? Em không phải là một đứa trẻ!"
"Mày sẽ chỉ làm bọn tao vướng chân," người lớn tuổi thứ hai xen vào khi anh ta nhét một hộp trứng vào ba lô của mình.
"Tại sao mày không đi "cho kẹo hay bị ghẹo" trong năm nay?" anh cả nói thêm. "Mẹ nghỉ làm trong một giờ."
Em út giơ nắm đấm. "KHÔNG! Các anh nói em có thể đi lần này! Và nếu anh không cho em đi, em sẽ méc ba! "
Hai anh em nhìn nhau trước khi người thứ ba lên tiếng, "Nếu vậy thì sao... Mày có thể đi cùng bọn tao... nếu mày có thể giết một con quái vật."
"Một con quái vật?" Đứa trẻ cau có, khoanh tay. "Đồ ngốc. Quái vật không có thật ".
"Ồ, nhưng chúng là thật. Bọn tao chỉ nói rằng chúng không có thật để những đứa trẻ như mày không khóc vì chúng. Sau tất cả, mọi người đều biết mày sợ tất cả mọi thứ ", người anh thứ hai trêu chọc.
"Em không sợ!" Lưng của đứa trẻ thẳng lên khi chúng nắm chặt bàn tay nhỏ của mình thành nắm đấm. "Chỉ cần cho em biết nó đang ở đâu và– và–" họ ngập ngừng, trước khi kết thúc với quyết tâm, "Và em sẽ chiến đấu với nó!"
Anh thứ ba chỉ tay về phía cửa sổ, nơi có thể nhìn thấy khu rừng trải dài lên dốc trong ánh sáng ban ngày xám xịt. "Trên Núi Ebott. Đó là lý do tại sao chúng ta được bảo không đến đó, "anh ta nói với một giọng điệu thực tế. "Rất khó để tìm thấy quái vật, nhưng nếu mày giết một con và mang về bằng chứng..."
"Sau đó, mày có thể đi cùng," người thứ hai nói thêm.
"Có thật không?" Khuôn mặt của đứa trẻ, lúc đầu còn hoài nghi, giờ đã rạng rỡ tự tin, "Được rồi, để em lấy đồ của mình!" Đứa trẻ chạy nhanh về phòng của họ, biết chính xác những gì họ cần: bộ quần áo bền nhất của họ bao gồm một đôi găng tay da màu hồng. Chắc chắn, những người anh em của họ đã trêu chọc họ về màu sắc, nhưng với những tấm kim loại mỏng mà họ dán vào lưng, những chiếc găng tay này là vũ khí hủy diệt gây chết người. Hoặc đó là những gì đứa trẻ tự nói với chính mình.
Các anh chị cố nén tiếng cười khi đứa út chạy ra khỏi nhà.
"Em đoán nó sẽ về khi mặt trời lặn."
"Không đời nào. Có lẽ sẽ quay trở lại sau một giờ nữa. "
"Bố sẽ mất nó."
"Tốt thôi, Ông ấy sẽ bận tâm với cái con chó nhỏ đó hơn là với chúng ta."
Các chàng trai chỉ cười, tiếp tục chuẩn bị cho đêm chơi khăm tối nay.
-
"Má– Đau bỏ mẹ."
Cuộn tròn trên mặt đất, đứa trẻ càu nhàu trước khi ngồi dậy. Họ thấy mình đang ngồi trên một bãi cỏ nhỏ. Một cơn đau xuyên qua cánh tay trái của họ. Họ nhăn mặt, sau đó nắm chặt và thả các ngón tay của họ - không bị gãy. Nghiến răng, đứa trẻ rũ bỏ cơn đau và đứng dậy. Thấy không còn đường lùi, họ tiến về phía trước.
"Cái lỗ đó không biết từ đâu ra. Làm thế nào để mình quay lại bây giờ? Chờ đã... "Đứa trẻ dừng lại khi mắt chúng điều chỉnh theo bóng tối. Họ đứng trước một lối vào lớn và được trang trí công phu. Các bước ở hai bên dẫn đến một cánh cửa lớn. "Không thể nào, đây có phải là ... một ngục tối?" họ mỉm cười, cảm giác đau đớn vì cú ngã giảm bớt bởi sự phấn khích của họ. "Họ đã đúng... Mình chắc chắn sẽ tìm thấy một con quái vật ở đây!" Họ chạy vào trong, háo hức tiêu diệt một con quái vật và chứng tỏ bản thân của chúng với những người khác.
-
"Mình phát ngán với những câu đố này," đứa trẻ rên rỉ bực tức khi chúng ra khỏi căn phòng phía Đông, nơi có đầy gai nhọn trên sàn, xung quanh là hào nước. May mắn thay, những chiếc gai tương đối vô hại; thật tẻ nhạt khi kiểm tra các tấm để xem tấm nào có thể bước vào được. "Dù sao thì những con quái vật đang ở đâu ?!"
Đúng lúc, Froggit nhảy vào phòng. Nó nghiêng đầu tò mò về phía con người.
"Ái chà! Đó là một con ếch khổng lồ! " Đứa trẻ đã xem nó qua. Ngoài ký tự kỳ lạ trên bụng, nó trông giống như bất kỳ con ếch già nào. "Nhưng ngươi có phải là một con quái vật không?"
Froggit đã bị xúc phạm. Như để chứng minh nó là một con quái vật, nó tạo ra những viên đạn sáng trong hình những con ruồi. Những viên đạn bay ngổn ngang vào đứa trẻ, một trong số chúng găm thẳng vào trán.
Đứa trẻ ré lên và nhảy lùi lại, chạm vào chỗ đó giờ đã ướt đẫm máu. Nỗi sợ hãi và đau đớn trào lên trong cổ họng, nhưng họ cố nén nước mắt, "Đ-Đó có phải là đòn mạnh nhất ngươi có thể làm không ?! Ngươi yếu nhớt!!" Đứa trẻ lao tới và tung ba cú đấm liên tiếp.
Mất cảnh giác trước tốc độ của con người, Froggit không có cơ hội. Trong cơn đau đớn, nó ngã sang một bên và vỡ vụn.
"Cái gì?!" Đứa trẻ nhìn chằm chằm vào đống tro, bối rối. Họ xúc phần còn lại vào tay và để nó lọt qua ngón tay, "Đó là ... bụi?"
"Chà, thật tệ. Mình phải tìm một con quái vật thực sự và mang một thứ gì đó quay lại! " Đứa trẻ rút một chiếc khăn tay từ trong túi ra. Họ đã chờ đợi để cột nó vào sau đó để ngầu hơn, giống như trong phim, nhưng bây giờ phải làm. Họ buộc nó quanh đầu, nén vết thương nhẹ và cảm thấy tự tin hơn một chút. Sau đó, không để dành thêm một giây phút nào cho người chết, đứa trẻ lao sâu hơn vào trong.
BẠN ĐANG ĐỌC
The Caretaker of the Ruins (Vietsub)
FanfictionTác giả : Eruto Mintyprints Ellipsis Link truyện gốc : https://caretaker-au.tumblr.com/ Lần đầu tui dịch truyện, xin hãy góp ý cho tui dưới phần bình luận. Xin cảm ơn. Trans by me Edit by @zaghoul1012 and me