- Hiếu? Thằng Hiếu đâu rồi?
- Hiếu nó đi ngủ rồi ông ơi, ông mới về hả? Để tôi dọn cơm cho ông.
Cha nó bước khập khiễng vào nhà vì say, tay ông cứ ôm khư khư chai rượu tìm kiếm con mình, kêu to tên thằng bé. Mẹ cậu một tay đỡ một tay thì dìu vào trong.
- Kêu Hiếu nó ra đây! Ba nó giờ này còn chưa được ngủ mà giờ này nó thì được hả?
- Thôi ông ơi tối rồi cho thằng nhỏ nó ngủ mai con nó còn đi học!
- Có chuyện gì vậy mẹ?
Hiếu lom khom ngồi dậy khi nghe thấy tiếng cãi vả trước nhà, nó cũng đoán được là cha nó về rồi, nó phải ra ngay trước lúc ba nó lại đánh mẹ nó. Gương mặt còn chưa tỉnh ngủ cùng dáng người dựa vào thành cửa dụi mắt nhìn cha mẹ mình.
- À chịu dậy rồi đó hả thằng trời đánh? Lấy nước ra đây rửa chân cho ba mày, lẹ lên!
- Đây để mẹ làm cho Hiếu! Con xuống nhà dưới ngủ tiếp ha.
- Tôi muốn nó làm!
Ông bật dậy khi nghe Hiếu định vào giường ngủ, khó chịu nhăn mặt ông vẫn muốn đích thân nó rửa chân cho mình vì nó là con ông phải hầu hạ cho cha người đã nuôi dưỡng nó chứ còn ai khác vào đây?
- Thôi để con làm cho, mẹ vô trong trước đi!
Hiếu ôm thao nước ra ngoài đặt xuống nhìn cha nó, cái người mà nó gọi tiếng thân thuộc là ba, nó ngán ngẩm chẳng biết làm gì nữa. Hiếu đặt chân ông vào trong, ông cứ rít lên mấy lần, lầm bầm trong miệng vì say xỉn
- Lạnh- Nóng quá! Mày muốn hại chết cha mày hả?
Ông đạp nước văng tứ tung lên mặt nó, Hiếu khó chịu nhưng luôn cố gắng để chiều theo ý ba, nó không muốn lại thấy cảnh ba lại đánh mẹ. Nhìn mẹ bỏ chạy rồi tiếp tục cam chịu quay về chăm sóc cho cha. Mỗi lần cha đánh mẹ, mẹ lại dịu dàng lau chùi sạch sẽ cho ông. Bà luôn sẵn sàng bỏ qua vì bà cho rằng những lần như thế đều là do rượu gây nên.
Hiếu nó nhìn mẹ bị đánh như cơm bữa, hồi lúc nhỏ thằng bé hay khóc mỗi khi ba đánh mẹ. Nhưng rồi nó nhận ra rằng khóc càng lớn mẹ lại bị đánh nhiều hơn, những trận đánh chưa bao giờ dừng lại. Dần lớn Hiếu cũng chả buồn khóc nữa, nó chỉ biết dẫn mẹ chạy trốn qua nhà hàng xóm chờ ông ngủ sẽ rón rén cùng mẹ về nhà.
Nó ôm mộng rằng sẽ kiếm thật nhiều tiền để dắt mẹ nó lên Sài Thành để lại mình ông ở đây mặc cho ông ta muốn làm gì thì làm, muốn uống bao nhiêu thì uống, mẹ sẽ không phải chịu khổ vì người không xứng nữa.
Hiếu yêu mẹ lắm nên nó mới cố gắng nhẫn nhịn tới bây giờ.
- Ba ngủ rồi hả má?
- Ừm! Ba mày nhìn vậy thôi chứ lúc mới cưới ổng hiền khô à, mà dính vô mấy cái này nên mới vậy thôi con...
Bà lại kể về hồi lúc mới cưới, Hiếu chán nản nhìn ra ngoài cửa sổ, mẹ cứ có một bài mà xài miết, bà cứ bênh ông suốt nên mãi mới chẳng dứt được ra. Nhưng nhìn mẹ tươi cười kể về khoảng thời gian đó, Hiếu mỉm cười ôm mẹ. Thật tốt khi mẹ vẫn có chút vui tươi trong lòng.
![](https://img.wattpad.com/cover/320959479-288-k101368.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
| hieuhuy | cho đến ngày gặp anh
Fiksi PenggemarPov: sẽ thế nào khi Hiếu không còn là chàng rapper điển trai mà trở thành một nhà báo, một biên tập nhỏ theo đuổi người con trai cậu hâm mộ từ nhỏ đến khi trưởng thành.