18: Mèo Chiêu Tài.

3K 176 6
                                    

"Hức, em không phải mèo con..."

"Chứ em là gì?"

"Em là, hức, mèo chiêu tài của tiên sinh."

----------------------

"Hức, tiên sinh..."

"Còn dám lén uống rượu hay không?"

Nam nhân cầm thước gỗ dài, uy nghiêm đặt trên bờ mông tròn đầy của thiếu niên. Y phục đi ngủ của nhóc con rất đơn giản, chỉ có một quần áo lụa mỏng màu ngà, nay áo thì bị nam nhân kéo lên trên lưng, quần lại đáng thương nằm trong một góc phòng. Da thịt bị đánh đến đỏ ửng chỉ còn được bao bọc bởi một cái quần mỏng màu trắng.

Tiếng nghẹn ngào xin tha thứ của thiếu niên tràn lan không gian, kèm theo sau là tiếng vung thước và mấy lời dạy dỗ nghiêm khắc của nam nhân. Tiếng khóc rất nhanh đã không thể giữ lại trong cuống họng, nức nở đứt quãng cắt ngang cuộc trò chuyện của hai chú vẹt trong lồng.

Này thì rượu ngọt làm ta đắm say...

_____________

"Tiểu gia, thiếu gia không giận ngài nữa, mau đứng lên."

"Hức, tiên sinh, tiên sinh không giận nữa ạ..."

"Tiểu tổ tông của tôi, loại chuyện lén lút này ngài cũng dám làm, còn sợ thiếu gia giận sao?"

Thập Toàn đưa tay nâng tiểu gia đứng dậy, thiếu gia cũng thật tàn nhẫn, đánh cũng đánh rồi, còn phạt đứa nhỏ quỳ gối nửa tiếng đồng hồ.

Ngọc Chiêu ủy khuất đưa tay gạt nước mắt, được Thập Toàn đỡ dậy mà vẫn nức nở không thôi. Người lớn đi làm không quan tâm đến em nhỏ, em nhỏ ở nhà muốn thử uống rượu một chút cũng bị đánh đòn.

"Tiểu tổ tông, tôi giúp ngài rửa mặt thay quần áo, ngài ra ăn cơm với thiếu gia nhé?"

Bé con nằm sấp trên giường ngủ, nghe hỏi liền giận dỗi lắc đầu. Cái mông sưng đến thế rồi, em không muốn phải vừa ăn vừa khóc nhè đâu.

"Coi như tôi xin ngài-"

"Chiêu Nhi."

Giọng nói quen thuộc của nam nhân vang lên bên tai, Ngọc Chiêu ủy khuất vùi đầu vào trong gối, rõ ràng là giận lẫy tiên sinh của em rồi.

"Có ra ăn cơm không thì bảo?"

"Hức, em no lắm."

"Uống rượu no hay là ăn đòn no?"

"Huhu tiên sinh ức hiếp người..."

Bé con ủy khuất tố cáo, được nam nhân ôm vào lòng vẫn cứ mếu máo đáng thương. Tiên sinh của em đối với người khác rất cứng nhắc, nhưng với em thì lại mềm mỏng yêu chiều, đương nhiên là trừ những lúc bé con nghịch hư, bướng bỉnh vô cớ.

Lúc này, thiếu gia ôm tiểu gia trong lòng, bàn tay lớn nhẹ nhàng vỗ về hai cánh mông đầy vết thước. Tay xoa, miệng cũng phải luân phiên dỗ dành:

"Có nhớ ta hay không?"

"Hức, rất nhớ, nhưng mà, hức..."

"Từ từ thôi, ta đang nghe."

MÌ GÓI |huấn||đam|Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ