Chương 15: Nhóc Nhỏ Là Của Hắn

287 19 1
                                    

Lại là nó, là quá khứ đen tối đó..

Thiên Yết thức giấc trong đêm với mồ hôi đầm đìa, hắn dây dây trán nhớ lại những gì đã xảy ra trong quá khứ. Đáng nhẽ lúc đó đừng có ai cứu hắn khỏi tử thần, để rồi giờ đây hắn phải sống trong sự ám ảnh. 

Thiên Yết chợt bỏ đi hóng gió liền khựng lại nhìn đến vòng tay đang ôm lấy mình từ người bên cạnh, cô ngủ rất say, cuộn tròn lại như bé mèo con, đôi lúc còn dụi dụi.

"..."

Thiên Yết không có ý định đi đâu nữa, hắn đặt lưng xuống giường, lặng lẽ ngắm nhìn kẻ mà hắn cho là đáng ghét nhất. "Tại sao lại cảm thấy yên bình vậy chứ..."

Chính Thiên Yết cũng chẳng hiểu lí do. Hắn nhớ đến cái ngày mà các cô biến mất, hắn vẫn nhớ, ngày đó ngoại trừ Kim Ngưu điên cuồng tìm kiếm thì vẫn có kẻ âm thầm cho người điều tra. Hắn nhớ rất rõ, khi biết tin các cô biến mất người đầu tiên mà hắn quan tâm nhất lại là người mà hắn không bao giờ để mắt đến. 

Hắn biết chính cô là người đã cứu giúp hắn nhưng hắn vẫn luôn ghét cô, tra tấn tàn bạo, cưỡng bức cô nhưng cô vẫn yêu hắn bất chấp tất cả. Hắn lúc đó vẫn luôn nghĩ rằng cô sẽ không bao giờ rời xa hắn, hắn biết cô yêu hắn đến điên cuồng nên hắn luôn mặc định chuyện đó sẽ mãi mãi tồn tại. Nhưng hắn lầm to rồi, cô chẳng yêu hắn như trước nữa..

Từ lúc tỉnh dậy ở bệnh viện, hắn đã chú ý đến cô rồi, cô rất né tránh lại còn thù hận hắn, như thế cũng đúng, hắn nhục mạ cô như vậy thì cũng là xứng đáng. Nhưng cảm giác mất mác trong hắn bắt đầu xuất hiện. Hắn biết hắn đã sai nhưng chẳng có cách nào để cầu xin cô thứ tha, hắn cũng là lần đầu ngưỡng mộ một ai đó. Ngưỡng mộ tình cảm lúc trước cô dành cho hắn, ngưỡng mộ Kim Ngưu bỏ mặc tất cả, quay đầu là bờ.

Vậy tại sao hắn không thể như Kim Ngưu chứ ? Là cảm giác tội lỗi ?

Lần đầu hắn cảm nhận được sự an toàn, không lo được sợ mất. Hạ Thiên Bình lúc trước mang đến một sự phiền toái và giả tạo thì Hạ Thiên Bình bây giờ mang đến cho hắn cảm giác thoải mái.

Hắn nhớ hắn đã từng khổ sở thế nào khi chứng kiến cảnh tượng gia đình tương tàn. Thiên Yết nhắm mắt nhớ lại hồi lâu, rồi cũng chìm vào giấc ngủ lúc nào chẳng hay.

Ngày hôm sau, tại quán cafe nọ. . .

Thiên Bình mặt đúng kiểu hầm hầm mặc cho bà Hạ ngồi bên có luyên thuyên cỡ nào, trong đầu hận thù cuộc sống. Nhớ lại sáng sớm cô đã bị Thiên yết làm cho một vố tức giận rồi, đến đây lại còn tức giận hơn. Ông trời ơi, tôi chỉ muốn yêu đương với người tôi thực sự thích khó đến vậy sao ?

Chợt chú ý đến kẻ mặc áo đen bàn bên, Thiên Bình mí mắt giật giật. "Mẹ dẫn Hạ Chi Dương đến đây thật đấy à ?"

Bà Hạ nhìn theo hướng mắt cũng nhận ra kẻ mặc áo đen đó là Hạ Chi Dương, bà làm ngơ không nói gì. Cả hai cũng im ắng không nói câu nào, bà Hạ thì mong chờ được gặp lại cô bạn thân, Hạ Thiên Bình lại bực dọc không muốn nói chuyện.

Được chốc, cánh cửa hé mở, Thiên Bình nhìn bà Hạ mặt mày niềm nở liền biết người trước mắt chính là hôn phu của mình. Hạ Thiên Bình nhìn tổng thể đánh giá, nhìn rất đẹp trai, nhưng hình như nét đẹp này lại có vẻ lạnh lùng ?

『12ƈʂ - xυყêɳ ƚԋư』Yêu Em Vượt Cả Thời GianNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ