Sơn Trà _ 1# Không hiểu

994 39 1
                                    

Tôi không hiểu

Tôi không tài nào hiểu được sao đám nữ sinh cứ xoi mói, xì xào bàn tán về tôi.

Tôi không hiểu được những lời giễu cợt, móc mỉa của đám đực rựa.

Tôi không hiểu con người.

Mẹ tôi thường nói thế này khi tôi lên năm

- Con "khác" chứ không "giống". Sự "khác" làm nên sự đặc biệt của con người con.

Tôi khi đó chỉ ngu ngơ mà nghĩ mình thật "đặc biệt". Nhưng từng tích tắc, từng giây, từng giờ sau này khiến tôi nhận ra rằng: " tôi ghét tôi đặc biệt"

Tôi ghét việc mình khác họ.

Tôi ghét việc mình không giống họ.

Tôi ghét việc mình đặc biệt.

Tôi ghét bản thân.

Vì thế cậu nhóc 11 tuổi là tôi lựa chọn đeo trên mặt mình một chiếc mặt nạ sứ. Tôi treo lên mình nụ cười "giả tạo", cố hết sức để mua vui cho đám người "giả tạo" đó. Cơ mà... Tôi chẳng phải cũng vậy sao. "Tôi cũng chỉ là con người mà thôi"

Mới đầu, tôi trông giả lắm nhưng rồi cũng quen dần. Chiếc mặt nạ sứ đó như hoà chung với lớp da, lớp thịt trên cơ thể của tôi.

Tôi ngày một thành thạo càng ngày càng chiếm được sự "tin cậy" của bạn bè.

Tôi như chở thành những nhân vật không thể thiếu trong các câu chuyện vặt vãnh của đám bạn.

Có rất nhiều kẻ theo đuổi tôi. Họ tặng hắn những phong thư trắng, những bông hoa hồng xinh xắn đỏ thắm.

Tôi chẳng hiệu cũng không một chút để tâm đến những lời tỏ tình sến rện đó. Tôi chỉ đơn giản nắm lấy tay của người gửi mà thơm lên đó một cái phớt nhẹ. Như có lại như không có. Nụ cười của tôi khi đó hẳn đã giang rộng đến tận mang tai. Híp đôi mắt nâu lại cười nói:

- Em là một người con gái xinh đẹp, kiều diễm. Em là thứ ánh sáng trong trẻo mà tôi thường thấy. Vậy liệu em sẽ chết vì tôi chứ?

Hẳn chẳng cần đáp án cũng biết rõ câu trả lời của người kia. Tôi đã ăn trọn một cái bạt tai.

Tôi nhiều khi thắc mắc thiện và ác thì chẳng phải đều giống nhau sao. Cái thiện luôn đi theo cái ác. Cái ác lại một lòng hướng về cái thiện. Tôi nhớ mang máng rằng tôi đã xem vở kịch "Hồ Thiên Nga". Tuy hiền dịu, nhẹ nhàng nhưng thiên nga trắng lại yếu đuối, mong manh. Nó chẳng thể "yêu". Bởi vì thế mà nó khát khao cái sự nổi loạn, điên cuồng của thiên nga đen. Để rồi nó chết dần, chết mòn trong cái vọng ước ngu xuẩn của mình.

Vậy còn tôi thì sao?

Tôi không mong manh, yếu ớt như thiên nga trắng. Điên cuồng, nổi loạn, không theo trật tự lại càng không phải là " tôi".

Tôi là gì nhỉ?

Không khao khát, không ước nguyện.

Tôi cô đơn trong giống loài của mình.

Lũ bạn thường xuồng xã hỏi tôi mấy câu như:

- mày thích gì vậy?

- mày có muốn hút thuốc với tụi tao không?

Vườn Trụy LạcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ