Giải thoát

370 14 4
                                    

Tất cả đã kết thúc.

Sau 4 năm ròng rã. Cuộc tình này đã kết thúc.

Tôi ngồi giữa căn nhà trống trơn. Trên tay là cuốn album cũ từ thuở nào chẳng ai hay.

Từng bức hình đều được săm soi kỹ lưỡng.

Bất chợt tôi nhìn thấy em trong khung hình. Trái tim tôi nhói đau.

Chuuya...

Liệu em có nhớ?

Liệu em có nhớ lần đầu hai ta gặp nhau?

Tôi thì nhớ rất rõ ngày hôm đấy. Nó như ăn sâu vào trong não vậy.

Tôi vẫn nhớ...

Hôm đấy đại tỷ đưa em đến gặp tôi. Tôi biết em là đứa trẻ do nhà Ozaki bảo hộ nên nào dám khinh suất.

Bởi lẽ đứa trẻ được đại tỷ lựa chọn phải là người nhõ nhã, khí chất thanh cao. Xứng với sự bảo hộ của tỷ ấy.

Nào ngờ, em khác hẳn với nhưng gì tôi nghĩ. Nghĩ lại vẫn thấy thú vị làm sao.

Tôi không khỏi bật cười khi nghĩ lại về ngày hôm đó.

Khi hai ta gặp nhau lần đầu, em nhảy bổ thẳng vào tôi. Lại còn luôn mồm chửi tục rồi cộc cằn gào vào mặt tôi.

Em than phiền tại sao đại tỷ lại bắt em làm bạn với tôi. Em còn chê bai ngoại hình gầy nhòm, yếu ớt của tôi.

Thú thật, em chẳng to lớn hơn tôi là bao.

Sau hôm đó, tôi nhắm chừng cũng phải 2 năm sau đấy, hai ta mới gặp lại.

Em cũng đã lớn hơn, ngoại hình thay đổi đôi chút. Chiều cao thì chẳng đổi gì.

Tính cách thì vẫn tệ hại như cũ. Có khi là còn tệ hơn xưa.

Khác biệt nhất có lẽ là em đã yêu.

Em khoe với tôi về cô bạn gái của mình. Em hào hứng kể lể với tôi về chuyện tình giữa em và cô ấy. Nếu tôi không nhầm, em còn chế giễu tôi về việc không có ai yêu.

Ừm...có lẽ em đã đúng...chẳng có ai thật lòng thương tôi.

Thế rồi, một năm sau cuộc trò truyện này, em đứng trước của nhà tôi. Giữa trời mưa tầm tã, em đã khóc.

Em gào lên giữa cơn mưa, nói với tôi em yêu cô ấy như thế nào. Em gục ngã giữa nền nhà lạnh ngắt. Chuuya của tôi lúc này thật yếu ớt.

Trước khung cảnh đó, tôi chẳng biết phải nói gì.

An ủi em?

Động viên em?

Hay là chửi rủa người em yêu?

Tôi như một con rối bất động.

Nhìn em, tôi chỉ biết ôm lấy cơ thể đang run lên vì cái lạnh và sự đau đớn của tình yêu.

Tôi nhớ rõ.

Chia tay cô ấy khiến em đau đớn. Em tiều tụy hẳn đi.

Tôi cùng thường xuyên nhận được những cuộc gọi từ quán bar với yêu cầu đưa em về.

Tôi mệt mỏi vào thời gian đấy vô cùng. Vừa phải lo lắng cho em vừa phải bận rộn với công việc.

Đi sớm về khuya đã chẳng còn là chuyện lạ với tôi.

Vườn Trụy LạcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ