Không kịp chuẩn bị gì nhiều. Yên Chi kéo Kỳ Thư đi ngay trong đêm. Cả hai ngồi trên xe khoảng 4 tiếng thì đến Ninh Bình:
- Tại sao cô lại tìm bà Liên gấp gáp đến vậy.Kì Thư lên tiếng hỏi.
- Bây giờ nếu không tìm ra bà ấy thì mọi chuyện sẽ càng phức tạp hơn!!
- Tại sao không phải là Hùng, mà lại tìm bà ta?
- Cô có thể khống chế Hùng sao? Dùng đầu gối cũng có thể nghĩ ra là khôngYên Chi lười biếng trả lời Kì Thư trong trạng thái mệt mỏi.
Cuối cùng cũng đến nơi. Bây giờ trời cũng đã sập tối. Không thể đi sâu vào trong làng nên cả hai cô gái quyết định sẽ thuê một nhà trọ nghỉ đến sáng.
Nơi đây là thôn quê ,vì vậy nhà trọ cũng thuộc dạng vô cùng bình dân. Ngôi trọ ẩm thấp, bảng hiệu cũng đã xỉn màu, trên tường lại có rêu bám. Một người đàn ông bụng phệ tươi cười đi ra tiếp đón:
- Chào hai cô.!!
- Chúng tôi muốn thuê một phòng đến sáng mai, phòng nào tốt một chút- Yên Chi nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề vì cả hai cũng đã thấm mệt.
- Đến sáng mai thì 200 ngàn. Hai cô đi theo tôi.
Ông ta nhiệt tình dẫn họ đi lên cầu thang. Trong lúc đi Yên Chi cũng quan sát xung quanh rất nhiều. Kì Thư thì lại để ý thái độ đa nghi này của Yên Chi. Lên đến phòng:
- Cô có vẻ đề phòng với mọi thứ xung quanh!!-Kì Thư nằm ịch xuống giường, nhắm mắt hỏi.
- Lơ là cảnh giác chính là sự bắt đầu của sự thương vong.
Kì Thư hơi kinh ngạc vì câu trả lời này:
- Tôi thật thắc mắc cô làm nghề gì mà lại đa nghi như tào tháo vậy?
Yên Chi chẳng trả lời mà chỉ nhếch mép rồi đi thẳng vào phòng tắm.Yên Chi vặn vòi nước để dòng nước chảy xuống mặt và cơ thể cô. Dòng nước ấm này thật làm người ta dễ chịu sau một ngày mệt mỏi. Đang nhắm mắt tận hưởng thì phòng tắm bỗng tắt ngóm điện, gian phòng tối ôm. Yên Chi hơi chột dạ. Kêu lên:
- Kì Thư, cô có ở đó không, mở flash điện thoại lên đi, cúp điện rồi.
Bên ngoài im ắng như không một bóng người. Lo sợ nên Yên Chi tiếp tục gọi:
- Thư, có nghe không, trả lời tôi, Kì Thư, Kì....
Chỉ tít tắt một phút, đèn có lại. Chắc do chập điện thôi. Cô tự an ủi chính mình. Cô định nhắm mắt mà tận hưởng tiếp thì bỗng mi tâm cô dừng lại trên mép vách tường, nó là những dòng máu chảy dài xuống. Yên Chi đưa tay lên sờ thì vết máu ấy vẫn còn ươn ướt. Quái đản. Tại sao lại như vậy. Cô sờ lên trán cô bây giờ bỗng chảy một dòng máu xuống như vừa bị đập đầu. Cô hốt hoảng quấn nhanh một chiếc khăn tắm rồi đi nhanh ra bên ngoài.
Kì Thư thấy Yên Chi đi ra thì lên tiếng trách móc:
- Cô đã ở trong đấy hơn 1 tiếng rồi ấy!!
- Thư, ban nãy có cúp điện không?
- Làm gì có, tôi xem tivi từ nãy giờ.
Yên Chi thoáng giật mình, rõ ràng ban nãy cô tuyệt nhiên chẳng nghe một tiếng muỗi chứ đừng nói là tivi. Yên Chi gặng hỏi tiếp:
- Lúc nãy sao tôi gọi mà cô không trả lời?
- Có nhầm không, tôi chẳng nghe gì ngoài tiếng xả nước của cô cả.
Yên Chi lúc này run sợ hoàn toàn. Cô tiến nhanh đến chiếc gương của bàn trang điểm mà xăm soi gương mặt mình.. Nhưng tuyệt nhiên chẳng có một vệt máu nào hay có một dấu hiệu thương tích nào. Cô không tin vào chính mình mà quay sang nói Kì Thư:
- Cô thấy trán tôi có vết thương nào không?
Kì Thư nhìn rồi buông lời:
- Có phải cả ngày đi xe nên cô bị ngáo rồi không, trán cô có làm sao đâu.
Yên Chi cũng nghĩ chắc do mình mệt mỏi nên sinh hoang tưởng. Kì Thư thấy vậy cười trêu Yên Chi rồi cũng đi tắm.
Lợi dụng lúc Kì Thư đi tắm. Yên Chi lẻn ra bên ngoài. Gọi điện thoại. Đầu dây bên kia, người đàn ông lên tiếng:
- Rừng thiêng.
- Chống lửa - Yên Chi đáp lại.
- Báo cáo đi
BẠN ĐANG ĐỌC
XÁC VỢ - HỒN AI
HorrorNgười xưa thường có quan niệm, quần áo mà phơi vào ban đêm không đem vào sẽ rất dễ bị các hồn ma lang thang mượn và "mặc" vào, điều này sẽ gây ra nhiều đau ốm bệnh tật và nặng hơn là tai ương cho chủ nhân quần áo. Bảo Ngọc từ nhỏ được cha mình hướng...