Chương 22

75 5 1
                                    

"Ngô ngốc tử, vì Trương Tử Phong, ngay cả nam nữ hữu biệt huynh cũng quên?" Tự tiếu phi tiếu nhìn Ngô Lỗi kéo tay của mình, tự tôn của Triệu Lộ Tư có chút bị thương. Nàng xác thực là rất muốn Ngô Lỗi không xa lánh gọi mình là 'Triệu tiểu thư' nữa. Nhưng là hai chữ 'Tư Tư' từ trong miệng Ngô Lỗi kêu lên ở trong trường hợp này, Triệu Lộ Tư chính là không vui.

"Tư Tư, nàng đừng náo loạn. Ta gọi nàng như vậy không phải là vì Tử Phong, mà là bởi vì nàng không thích nghe đến ba chữ 'Triệu tiểu thư'. Nếu nàng không thích, ta không gọi nữa là được. Ngô Lỗi cũng không biết vì sao hắn lại theo bản năng kêu lên hai chữ 'Tư Tư', rõ ràng Triệu công tử và Trương Hàn công tử cũng gọi "Lộ Tư". Thấy Triệu Lộ Tư tựa hồ không thích, hắn nhẹ giọng nói.

"Ngô ngốc tử, huynh hãy nhớ lời huynh nói hôm nay. Huynh gọi ta là 'Tư Tư' không phải là bởi vì Trương Tử Phong, mà là bởi vì Triệu Lộ Tư ra bảo huynh gọi như vậy." Triệu Lộ Tư nói xong liền thoát khỏi tay của Ngô Lỗi, cất bước rời khỏi phòng bao. Nàng thật sự cần phải trở về. Huynh trưởng nhà mình và Từ Khai Sính đều không phải là người dễ lừa, tiếp tục nữa sợ là sẽ xảy ra biến cố.

Triệu Lộ Tư cố làm ra vẻ mặt cao ngạo khiến cho Ngô Lỗi âm thầm bật cười: ta gọi nàng là Tư Tư dĩ nhiên là bởi vì nàng muốn ta gọi, sao có thể là bởi vì Tử Phong? Xem ra, Tư Tư thật sự rất có thành kiến với Tử Phong. Thôi, chỉ cần Tư Tư thích, hắn nguyện ý bác khanh* cười một tiếng. Nhìn bóng lưng xinh đẹp biến mất ở bên ngoài phòng bao, Ngô Lỗi yên lặng thở dài trong lòng nói: Triệu Lộ Tư, Ngô Lỗi đồng ý gặp hạn!

(*) Khanh: đây là từ chỉ cách gọi thân mật mà người nam gọi người nữ. chồng gọi vợ. cũng giống vậy vợ gọi chồng hay nữ gọi nam là quân.

Lương chưởng quỹ vẫn canh giữ ở dưới lầu rất là ngoài ý muốn phát hiện chủ tử nhà mình thế nhưng lại là vẻ mặt đầy ý cười rời khỏi Khách Duyệt lâu. Chuyện gì xảy ra? Không phải là chủ tử nên rất tức giận sao? Vì sao hắn lại cảm thấy tâm tình của chủ tử rất tốt?

"Chưởng quỹ, tiểu nhân nói cho ngài, mới vừa..." Thừa dịp không có người, tiểu nhị chạy bàn trên lầu ghé vào tai Lương chưởng quỹ nói nhỏ báo cáo tất cả những gì hắn vừa thấy.

"Nói cách khác, vị Triệu tiểu thư kia đi theo sau lưng chủ tử có vẻ mặt tức giận vào phòng bao chữ 'Nguyệt'. Sau đó, lúc trở ra, trên mặt của hai người đều mang theo nụ cười?" Nghe xong lời của tiểu nhị, Lương chưởng quỹ tổng kết nói.

"Không sai. Chủ tử vốn là rất không vui. Tiểu nhân chưa từng thấy qua chủ tử có sắc mặt khó coi như vậy, Bất quá sau khi Triệu tiểu thư đi vào, sắc mặt của chủ tử lập tức trở lên tốt." Phụng mệnh chưởng quỹ canh giữ ở trên lầu tiểu nhị hết sức khẳng định hắn không có nhìn lầm. Chưởng quỹ nói, nhất định phải tỉ mỉ chú ý nhất cử nhất động của chủ tử. Hắn chính là trợn to hai mắt, tuyệt không dám buông lỏng.

"Sau này vị Triệu tiểu thư kia đến, cẩn thận phục vụ. Về phần Trương Tử Phong, nên làm như thế nào ngươi biết." Hướng về phía trên lầu nhìn một cái, Lương chưởng quỹ thấp giọng phân phó nói.

"Tiểu nhân hiểu." Theo ánh mắt của Lương chưởng quỹ nhìn về phía phòng bao chữ 'Thiên', tiểu nhị hiểu ý lên tiếng.

Trở lại phòng bao chữ 'Thiên', Triệu Lộ Tư rất bất ngờ khi thấy Trương Tử Phong lại vẫn ngồi ở trong phòng bao không có rời đi. Xem ra là ôm một tia hi vọng cuối cùng, không bỏ được vinh hoa phú quý mà nàng ta tự nhận là sắp đến tay đi! Trong mắt lóe lên một tia giễu cợt, Triệu Lộ Tư làm như không có chuyện gì xảy ra ngồi trở lại vị trí lúc trước.

"Lộ Tư đi đâu? Sao đi lâu như vậy?" Triệu Lộ Tư ngồi xuống, Từ Khai Sính liền nghi ngờ hỏi.

"Có một chút việc." Triệu Lộ Tư nhàn nhạt cho ra ba chữ, không định mở miệng nữa. Nàng có thể nói cho Từ Khai Sính là nàng đi ra ngoài đuổi theo Ngô Lỗi sao? Từ Khai Sính ghét nhất là chuyện không có ở trong lòng bàn tay hắn. Nàng cũng không muốn thêm chuyện, xảy ra rắc rối khác.

"Lộ Tư biết Ngô đương gia?" Trong miệng hỏi như thế, nhưng vẻ mặt của Từ Khai Sính là khẳng định.

"Ừ. Lần trước ở trên đường gặp qua." Tùy ý gật đầu một cái, Triệu Lộ Tư cầm điểm tâm ở trên bàn lên bắt đầu ăn. Ngô ngốc tử giới thiệu điểm tâm cũng không tệ lắm, đáng được thưởng.

"Không hơn?" Từ Khai Sính cảm thấy chuyện dường như có cái gì đó không đúng.

"Ngô đương gia không phải là người thương của Trương cô nương sao?" Không trả lời chất vấn của Từ Khai Sính, Triệu Lộ Tư nhìn Trương Tử Phong hỏi. Từ Khai Sính, người điều tra Ngô Lỗi, không có khả năng không biết sự tồn tại của Trương Tử Phong chứ?

"Không... Không phải vậy. Lỗi ca ca chỉ là huynh trưởng mà thôi." Vẻ mặt cuống cuồng khoát khoát tay, sắc mặt Trương Tử Phong khẽ biến thành màu hồng, thanh âm nho nhỏ giải thích. Mới vừa rồi sau khi Triệu Lộ Tư ra khỏi phòng bao, nàng vốn cũng chuẩn bị lập tức rời đi. Nhưng là hiện tại nàng không muốn bỏ qua cho cơ hội tốt này. Huống chi, Triệu Lộ Tư vừa đi, nhưng người khác cũng không tiếp tục làm khó nàng.

Cho nên nàng mới mang lòng thấp thỏm tiếp tục ở lại chỗ này. Lỗi ca ca, thật xin lỗi! Huynh đối với Tử Phong tốt như vậy, cho dù Tử Phong làm chuyện có lỗi với huynh, nhưng huynh vẫn đứng ra giúp Tử Phong. Chẳng qua là... Chỉ có thể trách chúng ta hữu duyên vô phận. Tử Phong không có phúc khí gả vào Ngô gia...

"Ca ca? Hàn đại ca cũng là huynh trưởng của cô sao?" Triệu Lộ Tư nghi ngờ hỏi. Bản lĩnh mở mắt nói mò của Trương Tử Phong thật đúng là lợi hại. Nếu Trương Hàn cũng là huynh trưởng của ngươi, chuyện kia đã có thể chơi thật vui.

Trương Tử Phong lập tức ngốc. Cái vấn đề này muốn nàng trả lời như thế nào? Nói là, nàng và Trương Hàn tử tất nhiên là không phải như vậy. Nếu nói không phải, mặt mũi cô nương gia của nàng đặt ở chỗ nào?

"Trương cô nương không nói lời nào, vậy chắc chắn là huynh trưởng không sai. Hàn đại ca là người rất tốt, Trương cô nương có ý nghĩ như vậy chẳng có gì lạ." Giống như tràn đầy cảm xúc, Triệu Lộ Tư khẳng định nói.

"Lộ Tư muội muội thật là có con mắt tinh tường, đã sớm nhìn ra Hàn đại ca là người tốt." Nghe được Triệu Lộ Tư khích lệ, Trương Hàn đắc ý vạn phần. Không hổ là tiểu Quận chúa Triệu Vương phủ, câu nói đầu tiên đã đem quan hệ của hắn là Trương Tử Phong vứt không còn một mống. Ngược lại giúp hắn giảm bớt được không ít phiền toái. Tìm một cơ hội, hắn nhất định phải mở một bữa tiệc để cảm tạ Lộ Tư muội muội.

"Lộ Tư nhà ta tính tình đơn thuần, trong mắt của muội ấy cũng không có người xấu." Khinh bỉ liếc mắt nhìn Trương Hàn, Triệu Triết Viễn không chút lưu tình nói.

"Triết Viễn, ngươi ghen tỵ Lộ Tư muội muội cùng ca ca là ta đây thân thiết, không cùng ngươi thân thiết. Đừng cho là ta không biết điểm nhỏ mọn này của ngươi." Đem điểm tâm trước mặt mình bưng tới trước mặt Triệu Lộ Tư, Trương Hàn một chút cũng không có bị đả kích đánh tới.

Tiểu tử Trương Hàn này hôm nay còn thông minh một lần? Nhìn Trương Hàn lấy lòng Lộ Tư, Triệu Triết Viễn không nói một câu. Trong lòng Lộ Tư ai mới là ca ca của muội ấy, trong lòng hắn so với ai khác càng rõ ràng hơn.

"Ca, món điểm tâm này không tệ. Nếm thử một chút." Từ đĩa điểm tâm Trương Hàn đưa đến cầm lên một khối điểm tâm đưa cho Triệu Triết Viễn, Triệu Lộ Tư ngây thơ nói.

"Ừ. Lộ Tư thật ngoan." Dùng một tay nhận lấy điểm tâm, Triệu Triết Viễn rất là hưởng thụ dùng một tay khác xoa xoa đầu Lộ Tư. Trương Hàn, Lộ Tư nhà ta nhưng là rất ít tự tay cầm điểm tâm cho người nào, vẫn lại là điểm tâm ngươi vừa đưa tới. Thân sơ phân chia, đã sớm sáng tỏ.

[Ngô Lộ Khả Đào 🍑| Chuyển ver] Ta Là Chính Thê Của ChàngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ