Xuyên qua những bóng cây trên đường, chiếc xe lao thẳng tắp về phía trước, tốc độ xe trước sau như một cực kỳ nhanh, người đi đường dừng chân một chút, cũng chỉ kịp thấy đèn sau quét qua trong nháy mắt.
"Cô ta, là bạn của cô sao?" Sau hồi lâu trầm mặc, vẫn là anh mở lời phá vỡ cục diện bế tắc.
Dung Ân đem hai mắt liếc nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, " Không chỉ là bạn, chúng tôi còn là cùng một loại người."
Nam Dạ Tước nắm thật chặt tay lái, ánh mắt vẫn rực lửa như trước, " Cô nên biết, cô ta hại Hạ Phi Vũ như vậy, tôi không thể nuốt trôi cục tức này được."
Cô không muốn nghe, dứt khoát nhắm mắt lại, dựa đầu vào cửa kính, " Nam Dạ Tước, chúng ta cứ tiếp tục dây dưa như vậy, chỉ làm cả hai cùng thiệt thôi, hãy để tôi đi đi."
" Sáng nay tôi đã nói, cô nên bỏ ý định này trong đầu đi." Anh nhanh chóng nói, cửa xe rất kín, Dung Ân vẫn nghe được tiếng gió o o bên tai.
"Anh quan tâm là Hạ Phi Vũ, anh hẳn là nhốt cô ta vào trong lồng vàng." Anh thật là đáng sợ, cô tình nguyện trở về cuộc sống khốn đốn trước kia, cũng không muốn ở bên cạnh anh, Dung Ân nhìn góc đường, đèn đường mờ nhạt luân phiên, nếu có thể, cô chỉ mong có thể quay lại cuộc sống bình thường như trước kia.
Vài ngày gần đây, Dung Ân nộp hồ sơ đến một số công ty, khi phỏng vấn, cũng không có lọt vào nhóm nguy hiểm, tuy rằng cô cũng không biết vì sao, nhưng, khởi đầu như vậy coi như cũng suôn sẻ.
Nam Dạ Tước thắng gấp xe lại, đuôi xe nhổng lên một cái, ngừng xe ở ven đường, nắm chặt cánh tay mảnh khảnh kia, " Dung Ân, cô bản lĩnh gì cũng không có, chọc giận người thì là số một."
Liếc nhìn đáy mắt phẫn nộ của anh, vẻ mặt tinh xảo, nam nhân này, nghĩ muốn cái gì, không phải là dễ như trở bàn tay sao?
Dung Ân sững sờ nhìn sâu vào đáy mắt anh, bỗng nhiên cảm thấy mình thật ngu ngốc, anh muốn thuận theo, cô nên làm bộ thuận theo, anh muốn cái gì, cô liền cho anh cái đó, chờ anh ta chơi chán, chỉ sợ cô không đi, anh cũng đuổi cô đi.
Nghĩ nhu vậy, cô thu hồi gương mặt cứng nhắc, khóe miệng mỉm cười, " Anh không mệt sao? Chúng ta về nhà đi."
Đột nhiên thay đổi thái độ như vậy, anh ngẩn ra, nhíu mày, trong mắt nghi hoặc, buông tay Dung Ân lái xe đi.
Trở về Ngự Cảnh Uyển, Dung Ân lên lầu, Nam Dạ Tước đi theo phía sau cô, chuyện Tư Cần, anh nghĩ cô sẽ tranh cãi dữ dội, cũng không ngờ cô lại bình tĩnh như vậy.
Tiếng bước chân một trước, một sau, mỗi người một tâm tư. Nam Dạ Tước không biết, Dung Ân nhất định muốn rời khỏi, hành vi của anh, đã làm cho trái tim cô băng giá, thậm chí là sợ hãi.
Dung Ân muốn chính là một cuộc sống bình thường mà thôi.
Sau khi tắm qua, Nam Dạ Tước đi ra, Dung Ân đã nằm trên giường, cuộn tròn người.
Anh vén chăn lên, phía sau lưng Dung Ân rõ ràng cứng đờ, anh đem cô ôm vào lòng, lúc này cô mới chậm rãi giãn người ra, miễn cưỡng tiếp nhận.
Anh nằm lên người cô, hôn, từng chút từng chút theo thái dương đến chóp mũi cô, Dung Ân không né tránh, mặc anh hôn môi.
Lúc cao trào, bầu không khí không dễ dàng gì lắng xuống một chút lại bị tiếng chuông điện thoại phá tan, Nam Dạ Tước nhíu mày, trong lòng nôn nóng, nhấc người qua lấy điện thoại, con ngươi đang chòm trong dục vọng sau khi nhìn lướt qua dãy số, từ từ dịu lại.
BẠN ĐANG ĐỌC
ÁM DỤC (DỤC VỌNG ĐEN TỐI) - THÁNH YÊU FULL !!!
Aktuelle LiteraturVăn án: Lúc bắt đầu, giữa hai người không có tình yêu, chỉ có tình dục, anh muốn từ trên người cô đạt được khoái cảm lớn nhất, cho dù dây dưa cũng chỉ là thân thể phù hợp. ... "Nếu đã chán, vì sao còn muốn tiếp tục?" Anh cười cười: "Bởi vì, tôi khôn...