"Xin lỗi, có thể cho cháu xin giỏ tre và mấy ống tre đằng kia được không ạ?"
Vì em nghĩ rằng chuyến đi sắp tới sẽ khá dài nên em phải chuẩn bị một vài thứ cần thiết cho cả em và Nezuko.
Em thì tính sau còn Nezuko phải tính trước. Đang đăm chiêu xem làm cách nào để bảo vệ người em gái khỏi ánh sáng mặt trời thì bỗng có một chiếc giỏ tre xuất hiện ngay trước mắt. Em biết mình phải làm cách nào rồi, xuất hiện đúng lúc thật đấy giỏ tre à.
Em hỏi người đàn ông đang cuốc đất, vì chắc chắn chiếc giỏ tre thuộc về bác ấy, em phải xin thêm mấy ống tre nữa.
Người đàn ông nói rằng không thành vấn đề nhưng chỉ có điều là cái giỏ tre bị thủng một lỗ mất rồi.
"Không sao cả, cháu sẽ trả."
Nghe em bảo vậy, người đàn ông lập tức xua tay. Thằng bé này không cần phải trả cho thứ đó đâu, dù gì nó cũng đã bị thủng rồi.
Em lại lặp lại câu trên, người đàn ông lại lắc đầu bảo không cần.
Cố chấp là cố chấp, nhất quyết là nhất quyết, em vẫn sẽ trả. Em đã làm người đàn ông bất lực thốt lên câu nói em là đứa trẻ bướng bỉnh.
Mặc dù chỉ còn vài đồng trong túi, em cũng lấy ra đập vào tay người đàn ông sau đó nói lời cảm ơn, cầm giỏ tre và mấy ống tre nhanh chóng rời đi để lại người đàn ông ôm tay kêu la đau đớn vì em đập khá là mạnh.
Tanjirou đi đến một cái hang nhỏ, em quỳ xuống ngó đầu vào, miệng luôn gọi tên Nezuko. Ơ?! Nãy em dặn cô bé ở yên trong này mà, giờ biến đâu mất tiêu?!
Từ dưới cái hố không biết được đào lúc nào, Nezuko ló đầu lên ngước mắt nhìn em. Mắt em nhỏ xíu như hai dấu chấm đen tròn, tự hỏi bản thân rằng em gái của em rõ ràng biến thành quỷ chứ có phải biến thành chuột chũi đâu mà em ấy lại đào hố, đào giống chuột chũi. Nhưng mà trông mặt của Nezuko đang rất khó chịu, em đoán có lẽ em gái của em muốn tránh xa ánh sáng mặt trời.
"Ở đây, đợi anh một chút nhé."
Em dịu dàng nói với Nezuko, trong lúc đợi em thì Nezuko nên ngủ một giấc đi. Tiếp đấy, em liền cặm cụi ngồi sửa lại chiếc giỏ tre đã bị thủng kia. Sau một hồi loay hoay đan lại giỏ tre, cuối cùng em đã sửa xong, chiếc giỏ tre nhìn trông như mới. Em không ngờ mình lại có thể khéo tay tới vậy.
Cầm giỏ tre chui vào trong hang, em mặt đối mặt, hỏi Nezuko: "Em ngồi vào đây được không? Anh muốn đi ngay trong ngày, để anh cõng em đi."
Thấy cô bé cứ ở lì dưới cái hố, em nghĩ Nezuko không còn hiểu ý mình nên liên tục chỉ tay vào giỏ và bảo cô bé chui vào.
Dùng cả hành động lẫn lời nói thế này liệu Nezuko hiểu ý em không?
A, em ấy hiểu rồi. Mà hình như em ấy hơi lớn so với chiếc giỏ tre.
Nezuko nằm bất động, chỉ chui được đầu của cô vào còn lại thì không vừa.
Em chợt nhận ra Nezuko đã lớn hơn nhiều rồi. Trước kia em ấy chỉ là một đứa trẻ.
Mà khoan... Em bỗng nhớ ra cái gì đó, hai mắt biến thành hai dấu chấm đen tròn như hồi vừa rồi.
"Nezuko, lúc nãy em đã làm kích cỡ của mình ngang với một người phụ nữ trưởng thành đúng không? Em có thể? Em có thể làm ngược lại không?"
BẠN ĐANG ĐỌC
|AllTan| • U mê mình em
FanficKamado Tanjirou là một cậu trai khiến người khác dễ dàng u mê em. Ai cũng u mê Tanjirou. Kể cả quỷ lẫn chúa quỷ đều u mê Tanjirou. Cả thế giới đều u mê Tanjirou. Một sự u mê tựa như mê cung không lối thoát. ----- ----- ----- ----- ----- Lịch ra chap...